Chương 4

“Nha đầu ngốc, cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ gì thế?” Phụ thân trách móc.

“Con muốn nghe chính miệng cha trả lời.” Ta cố chấp nhìn người “Nếu như có một ngày con làm ra chuyện trái ngược với tính cách của cha, vậy cha rốt cuộc sẽ chọn gì?”

Phụ thân chầm chậm thở dài một hơi: “Con người làm sao không có sự ích kỷ riêng của mình? Trước tính mạng thì thứ quan trọng hơn tính mạng có rất nhiều, nhưng trong mắt phụ thân không có thứ gì quan trọng hơn con và Thẩm Trác. Cái gì ta cũng nỡ bỏ nhưng tuyệt đối không nỡ bỏ con cái của mình. Như thế làm gì có thể gọi là phụ thân”

Ta lập tức rơi nước mắt.

Phụ thân giật mình: “A Kỳ con sao vậy, có phải là đệ đệ ăn hϊếp con không? Có chuyện gì nói với cha, cha làm chủ cho con”

“Cha, đời này lại được làm con gái của cha con không hối tiếc” Ta hành lễ với người.

Kiếp trước cha cưỡng ép ta chặt đứt tình duyên gả cho Quý Cảnh Thịnh. Ta lúc nào cũng tưởng rằng trong mắt người danh tiếng là số một, con cái đều xếp sau nó, đến cả sau này người ở trong thiên lao tự vẫn cũng đều là vì những danh tiếng đó.

Khi Thẩm gia bị chèn ép ta nương nhờ Lưu Tuyết Nghệ, thực ra ta sớm đã tự phỉ nhổ chính mình ở trong lòng cả trăm lần rồi. Ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để đối mặt với cha nơi suối vàng, không có mặt mũi nào để đối mặt với thanh danh thanh lưu của Thẩm gia.

Hôm nay nghe thấy người nói như thế ta đột nhiên cảm thấy nếu như hôm ấy cha ta ở dưới suối vàng biết được nhất định sẽ không trách ta, bởi vì ta chính là cô con gái quan trọng hơn những phẩm hành mà người để tâm.

Xuân dần đến gần, ngày càng náo nhiệt hơn.

Giang Dương ca ca luyện chữ ở bàn đá trong vườn, sư phụ của huynh chính là cha của ta. Chữ Hành Thư huynh viết bây giờ càng ngày càng có khí phách của phụ thân, đến cả kê phương thuốc chữ huynh viết ra cũng rất đẹp.

Trong triều nhiều ngày trời yên biển lặng, chuyện triều đường của phụ thân cũng không nhiều. Đa số thời gian là người ở trong thư phòng luyện chữ hoặc giám sát Thẩm Trác học tập khiến cho Thẩm Trác vô cùng khốn khổ, người cũng gầy đi một vòng.

“Mấy ngày nay tinh thần của muội đã khôi phục không ít. Xem ra thuốc ta kê khá hiệu quả đó” Giang Dương ca ca thấy ta dở sống dở chết nằm trên ghế dưới giàn hoa không nhịn được mà bật cười.

Ta run lẩy bẩy vươn tay lấy một miếng bánh điểm tâm nhét vào miệng “Con người sống một đời, phú quý phồn hoa đều là mây khói lướt qua mắt. Đáng sợ nhất chính là việc bản thân không thể sống nổi với bản thân, bây giờ muội chỉ muốn đối đãi tốt với bản thân, trân trọng chính mình”

“Muội thì ở đây thong dong, bây giờ bên ngoài không yên ổn đâu” Giang Dương ca ca nói.

Ta lập tức bật dậy vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hôm nay này, cấm vệ quân phó tướng Bùi cưỡng ép cô nương bán trái cây uống rượu cùng hắn, trong lúc dằn co cô nương nhảy từ trên lầu xuống chết mất, máu bắn tung tóe trên cả con đường làm cho người dân bàn luận rần rần. E rằng mấy ngày tới sẽ có biến” Giang Dương ca ca nói.

Vị phó tướng Bùi đó chính là cấp dưới của đại tướng quân Lưu Nghĩa Sơn, nghe nói đó còn là cánh tay đắc lực của ông ta.

Dựa theo luật của triều thì đây là tội phải trảm. Nhưng vị phó tướng Bùi đó nếu là tâm phúc của Lưu Nghĩa Sơn thì Lưu Nghĩa Sơn nhất định sẽ nghĩ cách ra mặt bảo vệ hắn.

Đang nói thì Thẩm Trác chạy nhanh vào: “Cuối cùng thì đệ cũng tự do rồi”

“Đệ không luyện chữ, lại làm biếng” Giang Dương ca ca nói.

Thẩm Trác vội vàng biện bạch: “Không phải đâu nhé, là do học sĩ Trần đến tìm cha bàn bạc nên cha mới cho đệ ra ngoài”

“Bàn bạc chuyện?” Ta hỏi.

Thẩm Trác nghĩ ngợi một chút: “Đệ cũng không rõ, đại khái là đệ nghe ở đường lớn có người kiện quan”

“Thẩm đệ đệ, hiếm khi đệ rảnh rỗi, đến đây luyện chữ cùng ta nào” Giang Dương ca ca liếc nhìn Thẩm Giác.

Thẩm Trác mặt mày khổ sở: “Giang Dương ca ca, huynh tha cho đệ đi. Bây giờ đệ nhìn bất cứ món gì có liên quan đến chữ đệ cũng muốn nôn”