Chương 6

Câu nói này chứa rất nhiều thông tin. Thứ nhất, Uất Trì Lan có thể ‘lên’ được. Thứ hai, bây giờ hắn ‘không lên’ được nữa.

Tôi cứng người ngay tại chỗ. Chuyện này xảy ra đột ngột, khiến tôi nghĩ lại, chắc chắn l00% liên quan đến tôi.

Tổng kết: Tôi đem Uất Trì Lan châm cứu đến bất lực.

Tốt rồi, lần này tôi thật sự xong đời rồi.

Vừa rồi tiểu thái giám nói tìm tôi trước, nói sợ rằng lát có người tới tìm tôi tra hỏi.

Lúc này còn không lo chạy thì chờ đến khi nào nữa!

Kiều Kiều, vẫn là cậu đến tìm tớ trước đi, tớ sợ trước khi chờ được cậu về tớ đã mất mạng.

Tôi giả vờ bình tĩnh nói tiểu thái giám đi trước, sau đó thu dọn tư trang tiền bạc định chạy trốn.

Nhân lúc mọi người không để ý, tôi gom tiền hướng cổng Đông Cung mà chạy.

Sau một canh giờ quanh quẩn Đông Cung với ký ức mơ hồ của mình, rốt cuộc tôi tự hỏi: “Ai có thể cho tôi biết tại sao Đông Cung lại lớn đến vậy?”

Tôi sang trái, rồi lại hướng phải, cuối cùng cũng đến nội uyển Đông Cung, nghĩ rằng có thể tìm thấy được đường ra, nhưng lại thấy hai bóng người đứng sau hòn non bộ.

Là Ngụy lương đệ. Nàng ta đang rúc trong lòng một nam nhân. Hai người đang thì thầm chuyện gì đó.

Trong đầu tôi vô thức hiện lên hình ảnh Uất Trì Lan dán thêm một chiếc mũ xanh. Tôi đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi. Bất quản chuyện gì, hình như tôn nghiêm của Uất Trì Lan là do tôi làm mất.

“Ngươi đang nhìn gì đó?”

Một giọng nói vang lên sau lưng tôi, tôi vô thức thở dài: “Nhìn nội uyển “đang cháy” của huynh đệ mình…”

“Đẹp mắt không?”

“Không hẳn, chỉ là có chút đau lòng…”

“Đứng xa vậy, ngươi có thể thấy sao?”

“Nói gì vậy, ta cũng đâu có mù..”

Nói được nửa chừng, tôi tôi chợt quay đầu lại, liền thấy Uất Trì Lan đứng sau lưng, đang nhếch mép nhìn tôi: “Có lẽ không phải vậy đâu.”

Đầu tôi ong ong, vô thức kêu lên, nhưng Uất Trì Lan đã bịt miệng tôi lại. Hắn ta ấn tôi vào gốc cây, trầm giọng: “Ngươi đã nhìn thấy cái gì với đôi mắt ‘mù’ này rồi?”

Nhìn thấy ánh xanh trên đầu hắn, tôi nói sự thật được không?

Hắn vươn tay nhéo cằm tôi, giòng đầy nguy hiểm: “Nói!”

Tôi bối rối một lúc: “Cơ ngực, cơ bụng, bắp tay, cơ tam đầu, cơ lưng và dưới còn có con Peppa Pig.”

Uất Trì Lan nới lỏng tay: “Peppa Pig? Nó là gì?”

Tôi nuốt nước bọt: “Là con thú trên người ngài. Nó gọi là Peppa Pig.”

Uất Trì Lan nhìn lướt qua tôi, đem tầm mắt hướng về vị trí của Ngụy lương đệ ban nãy, chỗ đó hiện tại đã không còn ai nữa.

Hắn nhìn tôi, thần sắc ảm đạm không rõ biểu tình: “Đem thứ ngươi vừa thấy chôn sâu trong bụng.”

Tôi gật đầu lia lịa.