Chương 5

Tôi có phải là một người ham tiền không? Phải.

Thật ra tiền không quan trọng với tôi, nhưng khi nghĩ về Kiều Kiều trong những năm qua lừa gạt trong cung kiếm được rất nhiều tiền, tôi có chút không cam tâm.

Tôi phải giàu có hơn cô ấy. Đừng ai nghĩ đến việc cướp đoạt quyền bao nuôi bạn thân từ tôi!!

Tôi thật sự không nghĩ Uất Trì Lan trông trẻ trung khỏe mạnh như vậy lại… Thật phí của trời!

Vì hạnh phúc của kim chủ ma ma, tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh này cho hắn!

Nghe nói gần đây Thái Tử bận rộn chính vụ, chấn thương tại eo liên tục tái phát.

Đêm đó, khi về đến tẩm điện liền triệu kiến ta. Ánh mắt của hai vị lương đệ như đặt hết niềm tin vào tôi.

Bắt đầu thực thi nhiệm vụ!

Khi tôi bước vào, Uất Trì Lan đang nằm trên giường, giữa chân mày ẩn nhẫn vẻ đau đớn.

Tiểu thái giám dẫn tôi đến bên giường liền lui ra. Gian phòng lớn chỉ còn lại ta và hắn.

Uất Trì Lan nói: “Lần trước người đấm bóp cho cô rất dễ chịu. Lần này ngươi có thể điểm khí lực hơn một chút.”

Tôi đáp ứng.

Đặt tay lên lưng của Uất Trì Lan, trong đầu lại suy nghĩ làm sao để chữa “bệnh” cho hắn.

Tôi nhớ lại một số kiến thức bệnh lý mơ hồ đã từng đọc trong những quyển sách linh tinh trước đây như cơ thể người có bao nhiêu huyệt…

Để kiểm chứng ký ức của mình, nhất định phải thử.

Nói thử là thử, tôi dứt khoát rút chiếc kim bạc ra.

Uất Trì Lan nhíu mày: “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Châm cứu đi cùng xoa bóp càng có tác dụng hơn.”

“Ngươi có thể thấy huyệt đạo sao?”

Tôi kiên trì giải thích: “Thần dựa vào kinh nghiệm của mình.”

Uất Trì Lan im lặng nửa ngày.

Tôi bắt đầu điên cuồng cười to: “Ah ha ha ha ha.. Ngài vậy mà lại không tin thần.. Thần hiểu, thần hiểu mà.”

Uất Trì Lan: “....”

Hắn dừng lại một chút: “Ngươi trước tiên đừng nóng giận, ngươi đến châm đi..”

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi.

Nhưng tôi đúng là đã đánh giá quá cao vận khí của mình. Sau một hồi đêm Uất Trì Lan châm, hắn vẫn không có phản ứng gì? Có lẽ là đã hoàn toàn không thể cứu nổi rồi???

Tôi hạ quyết tâm phải tìm cách khác.

Nhưng không ngờ rằng trong đêm tôi đang ngủ ngon thì Đông Cung xảy ra náo loạn.

Tôi nhìn thấy những bóng người vội vã đi tới đi lui bên ngoài cửa sổ, cảm thấy có gì đó không ổn liền mở cửa bắt một tiểu công công hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu thấy giám thấy là ta, liền lập tức nói: “Doãn cô nương là hồi chiều vừa đấm bóp châm cứu cho điện hạ?”

Tôi: “Hỏi như vậy là đã xảy ra chuyện gì?”

“Điện hạ, ngài ấy đã một đêm ‘không lên’.”