Chương 31: Bạn tốt

Chu Dận thấy nữ nhi làm việc nhanh nhẹn thỏa đáng, dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế bành bằng gỗ hoàng hoa lê, cầm thư mục mình đã viết xong lên chỉ huy Chu Tự Cẩm tìm sách.

Đợi sau khi tìm xong toàn bộ sách, sau khi hoạt động một hồi thì Chu Tự Cẩm cảm thấy hơi nóng, bên thái dượng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng nhận lấy chén trà mà Chu Dận đưa, uống một hớp, thừa dịp tâm tình của Chu Dận đang tốt, nàng liền nói chuyện Tết Nguyên Tiêu đi ngắm hội đèn l*иg với Hứa Phượng Minh ra, sợ Chu Dận không đồng ý, còn cố ý bổ sung một câu: "Phụ thân, con đã đồng ý với nàng ấy, cùng không thể nói mà không làm!"

Chu Dận bưng chén trà suy nghĩ một chút, nói: "Buổi tối Tết Nguyên Tiêu trước tiên ta đưa con đến phủ An Quốc Công, sau đó thì cùng mẫu thân và đệ đệ muội muội con đi hội đèn l*иg!"

Chu Tự Cẩm nghe vậy, vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy cẫng lên: "Vậy thì phải làm phiền phụ thân ạ."

Chu Dận nhìn nụ cười rực rỡ trên gương mặt nữ nhi, trong lòng cũng rất vui vẻ, lấy ra một sấp ngân phiếu đưa cho Chu Tự Cẩm: "Cần mua cái gì, để Tôn ma ma đi mua cho con."

Chu Tự Cẩm nhận lấy ngân phiếu, thấy đều là ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng, ít nhất mười tấm, lập tức vui mừng nói: "Cám ơn phụ thân!"

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là người rất giỏi trong việc lấy bạc từ chỗ phụ thân mình, có phụ thân ruột thật là tốt.

Thấy Chu Tự Cẩm nhìn ngân phiếu trong tay cười vui vẻ, cười đến mức trên má lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, Chu Dận cũng không khỏi nở nụ cười: Cái đứa nhỏ Tự Cẩm này, thật đúng là tham tiền mà!

Buổi chiều mười lăm tháng giêng, Chu Dận xử lý xong công vụ của Lại bộ, nhìn thời gian đã đến giờ ông phải đi dạy học, vội vàng chạy tới điện Văn Hoa.

Thái tử Lâm Kỳ mang theo sáu vị thư đồng đứng dậy hành lễ, nghênh đón Chu Dận ngồi xuống.

Hôm nay Thái tử cột tóc bằng phát quan bạc, mặc áo choàng cổ tròn màu vàng, thắt lưng bằng ngọc đái, hơi lộ vẻ gầy yếu non nớt, nhưng mà lông mày như tạc, mắt phượng, sống mũi cao thẳng, tuấn tú ôn nhuận, có một loại khí chất cao quý.

Sáu vị thư đồng đều mặc cẩm bào màu trắng thêu hoa màu bạc, cung cung kính kính cùng thái tử đọc sách.

Hôm nay Chu Dận nói về của Vương An Thạch, ông tập trung giảng giải câu "Thiên biến không đủ sợ, tổ tông chưa đủ pháp, người nói không đáng lo", sau đó nói: "Ý tứ của những lời này là, thiên tượng biến hóa không cần sợ hãi, quy củ của tổ tông không nhất định phải noi theo, mọi người nghị luận cũng không cần lo lắng."

[1] ci cách chính tr (ch làm cuc ci cách ln v chế độ pháp lnh ca quc gia trong lch s)

Giảng giải xong, Chu Dận mời Thái tử Lâm Kỳ cùng sáu vị thư đồng nghiên cứu thảo luận về Vương An Thạch.

Sau một hồi thảo luận, Lâm Kỳ nói lên quan điểm của mình, cuối cùng nói: "Vương An Thạch thực sự là vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống của nhà Tống, nếu thành công, tương lai đất nước nhà Tống ít nhất phải kéo dài trăm năm.... Tạo hóa trêu ngươi!"

Trong mắt Lâm Kỳ hiện lên một tia thương xót, nói: "Sở dĩ cuối cùng hắn thất bại, là vì không hiểu rõ tình huống thực tế của triều đình nhà Tống, chính sách phát triển không phù hợp với thực tế, một lòng cô dũng, vì thế mà thất bại."

Ánh mắt Chu Dận tỏa sáng nhìn về phía Lâm Kỳ: "Điện hạ có thể tổng kết nguyên nhân thất bại của trong một hoặc hai chữ không?"

Lâm Kỳ hơi suy nghĩ một chút, cầm chén trà lên, đổ một ít nước trà lên trên thư án bằng gỗ tử đàn, vươn ngón tay thon dài trắng nõn , chấm nước trà, viết lên hai chữ trên thư án nhẵn bóng -- "Đất đai", sau đó nhẹ nhàng xóa vệt nước đi.

Chu Dận khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa.

Thái tử điện hạ mới mười sáu tuổi, đã có thể nhận thức sâu sắc nguyên nhân gốc rễ thất bại của biến pháp Vương An Thạch, thật sự là trời sinh hùng tài vĩ lược.

Tương lai Thái tử đăng cơ làm Hoàng đế, nếu có thể thay đổi cục diện Trấn Nam hầu Tô gia cùng An Quốc Công phủ Hứa gia tay cầm trọng binh cắt cứ một phương hiện nay, sẽ giải quyết được vấn đề về đất đai dẫn đến sự vong quốc của nhiều triều đại, Đại Chu nhất định có thể tái hiện lại một thời hoàng kim.

Nghĩ đến đây, Chu Dận không khỏi sóng lòng dâng trào, tràn đầy hăng hái.

Đúng lúc này, thái giám tổng quản Hạ Phi của Từ An cung tự mình xách hộp thức ăn tới: "Thái hậu nghĩ đến Điện hạ đọc sách vất vả, đặc biệt lệnh cho phòng bếp nhỏ Từ An cung chuẩn bị chút trà và điểm tâm, phân phó chúng nô tài đưa tới!"

Lâm Kỳ nhếch nhếch khóe miệng, cười nhạt một tiếng, phân phó tiểu thái giám Lý Việt hầu hạ bên người: "Thưởng cho Hạ công công."

Hạ Phi nhận tiền thưởng, nhưng vẫn chưa chịu đi, vẻ mặt tươi cười: "Thái hậu có lòng quan tâm, Điện hạ không nếm thử sao?"

Lâm Kỳ cũng không để ý đến hắn.

Đây là lần đầu tiên Chu Dận thấy Lâm Kỳ lãnh đạm như vậy, lập tức làm bộ nhìn chiếc đồng hồ quả lắc Tây Dương đặt ở một bên, cười nói: "Hạ công công, Chu mỗ nên bắt đầu bài giảng."

Hạ công công biết Chu Dận là người mềm không được cứng không xong, cũng không dám quá đắc tội, lập tức hành lễ lui xuống.

Sau khi lại nói thêm một chương khác của cuốn sách, Chu Dận nhớ tới buổi tối còn phải đưa nữ nhi đến phủ An Quốc Công ở ngõ Sư Tử, liền nhìn thoáng qua đồng hồ quả lắc Tây Dương đặt ở một bên.

Lâm Kỳ thấy thế, trong mắt hiện lên ý cười: "Kế tiếp tiên sinh có an bài gì khác không? Ta thấy tiên sinh đã nhìn đồng hồ nhiều lần.”

Chàng đã nhận được bái thϊếp Chu Dận thay Chu Tự Cẩm phái người đưa đến phủ An Quốc Công.

Chu Dận thấy Lâm Kỳ thẳng thắn đáng yêu như thế, cũng cười nói: "Thực sự không dám giấu giếm, đêm nay là Tết Nguyên Tiêu, thần còn phải đưa tiểu nữ đến nhà khuê phòng tốt của nàng tụ họp một chút."

Lâm Kỳ nghe vậy, ý cười càng sâu hơn, một tay chống má nghiêng đầu nhìn Chu Dận, mắt phượng sáng lấp lánh: "Tiên sinh, không biết bạn tốt chốn khuê phòng của lệnh ái là vị nào?"

Chu Dận rất thích tính tò mò trẻ con này của Lâm Kỳ, càng cảm thấy gần gũi hơn, liền kiên nhẫn giải thích: "Đó là thiên kim của An Quốc Công, Hứa nhị tiểu thư của Quốc Công phủ."

Lâm Kỳ "À" một tiếng, nói: "Thì ra là biểu muội của ta."

Hắn nhịn cười, nói: "Nếu đã như thế, ta sẽ không trì hoãn tiên sinh nữa."

Trên đường Chu Dận cưỡi ngựa về nhà, nghĩ tới Lâm Kỳ, không khỏi mỉm cười: Điện hạ thật đúng là quan tâm và khéo hiểu lòng người mà!"