Chương 30: Diễn trò

Chạng vạng tối Chu Dận về đến nhà, còn chưa trở lại nội viện, khách đến chúc mừng nối đuôi nhau mà tới -- thì ra là ý chỉ của Hồng Vũ đế đã được ban bố, Lễ bộ thượng thư Hàn Chí Vân cùng Lại bộ thị lang Chu Dận kiêm nhiệm Đông Các Đại học sĩ, từ hôm nay sẽ dạy học cho Thái tử ở Đông Hoa điện.

Gần đây Chu Dận rất cẩn thận, đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ ở thư phòng giải quyết công việc.

Mặc dù trời đã tối đen, Chu phu nhân vẫn gọi Chu Tự Cẩm, Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề qua, tuyên bố tin vui này, sau đó nghiêm túc dặn dò các nàng: "Sau này phụ thân các con phải ở nơi đầu sóng ngọn gió, quan trường ở kinh thành sóng to gió lớn, sâu không lường được, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ có người đâm đao vào người, tỷ muội các con nhớ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Ba tỷ muội đồng thanh đáp "Vâng".

Chu Tự Cẩm lắng nghe Chu phu nhân dặn dò cặn kẽ, trong lòng lại vô cùng nghi hoặc.

Kiếp trước phụ thân nàng không có kiêm nhiệm Đông Các Đại học sĩ, cũng không có làm thầy dạy cho Thái tử, rốt cuộc ở kiếp này đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều chuyện đều không giống như kiếp trước.

Chu phu nhân lại nói đến chuyện mùng mười tháng hai là sinh thần của Chu Dận: "Tiệc sinh thần lần này, tỷ muội các con định gửi thiệp mời cho ai, nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau cân nhắc một chút."

Chu Tự Cẩm là trưởng nữ, đương nhiên phải là người nói đầu tiên.

Nàng không chút nghĩ ngợi, cười nói: "Mẫu thân, con ở kinh thành chỉ có quen biết với mỗi Hứa nhị tiểu thư phủ An Quốc Công, con chỉ đưa thϊếp mời cho mỗi nàng ấy."

Lại nói: "Mẫu thân, buổi tối Tết Nguyên Tiêu con với Hứa nhị tiểu thư hẹn nhau đi hội đèn l*иg, con đang định nói với người một tiếng ạ!"

Nhưng thật ra là Chu Tự Cẩm đơn phương hẹn Hứa Phượng Minh, nhưng nàng sợ Chu phu nhân không đồng ý, nên mới trộm nói ngược lại là "Hứa nhị tiểu thư hẹn cùng con đi hội đèn l*иg".

Chu phu nhân suy nghĩ một chút, nói: "Phụ thân con lúc này đang ở thư phòng, con đi hỏi ông ấy đi!"

Dù sao Chu Tự Cẩm cũng không phải là con ruột của bà, loại chuyện này vẫn nên để cho Chu Dận làm chủ.

Chu Tự Cẩm chỉ đợi những lời này, vội vàng quay về Lan Đình nhờ Tôn ma ma đi hỏi một chút, xem lúc này Chu Dận có thời gian gặp nàng hay không.

Bây giờ Tôn ma ma ngoại trừ trông coi ngoại thư phòng, còn kiêm nhiệm ma ma quản sự của Lan Đình, nghe Chu Tự Cẩm nói, bà cũng không nhiều lời, trực tiếp đi ngoại thư phòng.

Tự Cẩm vừa mới sửa sang lại một cặp bao đầu gối mới làm cho Chu Dận xong, Tôn ma ma đã trở về: "Đại tiểu thư, lão gia đang chờ người ở thư phòng."

Ban ngày trời nắng đẹp, nhưng đến buổi tối bên ngoài vẫn rất lạnh như cũ, phải mặc quần áo chống rét.

Tự Cẩm vừa được Xuân Kiếm và Tố Tâm cùng hầu hạ nàng mặc áo da chồn lông vàng đỏ thẫm vừa hỏi Tôn ma ma: "Ma ma, lúc này phụ thân không có gặp khách ạ?"

Nàng cũng không muốn gặp lại Tôn Dục Tuyền nữa.

Tôn ma ma cầm đèn l*иg trong tay, nhìn Chu Tự Cẩm xinh đẹp rực rỡ đáng yêu trong ánh đèn l*иg, trái tim liền mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Lão gia không có gặp khách, một mình ở trong thư phòng sửa sang lại sách vở, Đại tiểu thư chỉ cần đi qua là được."

Chu Tự Cẩm bước vào thư phòng, đã thấy Chu Dận đứng ở trước giá sách chọn sách, liền cười nói: "Phụ thân, người chọn sách làm gì vậy ạ?"

Chu Dận đưa tay ra hiệu cho người hầu lui xuống, rút ra một quyển của Trịnh Huyền, đưa cho Chu Tự Cẩm, để Chu Tự Cẩm cầm giúp: "Ngày mai phụ thân phải bắt đầu lên lớp cho Thái tử, mọi thứ phải sẵn sàng, nên ta phải chuẩn bị trước một chút."

Chu Tự Cẩm tiện tay lật xem trong tay, mở miệng hỏi: "Phụ thân, Thái tử lớn lên trông như thế nào? Tính tình ra sao?"

Kiếp trước nàng chưa từng thấy qua Thái tử, nhưng sau khi Thái tử đăng cơ trở thành Cảnh Hòa đế, nàng đã được gặp qua.

Trong đó có một lần là hội đèn l*иg Tết Nguyên tiêu trong nội cung, nữ quyến của các gia đình huân quý và quan lớn đều được mời vào cung ngắm đèn, nàng may mắn gặp được Cảnh Hòa đế ở khoảng cách gần.

Lông mày mắt mũi khuôn mặt Cảnh Hòa đế nhìn giống như Hứa Phượng Minh, dù sao cũng là biểu huynh muội, nhưng Cảnh Hòa đế không có độc miệng như Hứa Phượng Minh, đối xử với nàng rất ôn hòa, còn hỏi nàng Uy Viễn hầu đối xử với nàng có tốt không.

Chu Tự Cẩm có thể nói gì?

Trời ban cho nàng cơ hội có thể nói chuyện trực tiếp với Hoàng đế như vậy, đương nhiên là nàng phải lợi dụng cho tốt, liền trắng trợn thổi phồng Tôn Dục Tuyền lên, ở trong miệng nàng, Tôn Dục Tuyền yêu thương thê tử, say mê chính sự, ái quốc yêu dân, trung thành tận tụy, quả thực là đệ nhất quan lại trung thần có tài.

Cảnh Hòa đế vẫn kiên nhẫn nhìn nàng, nghe nàng nói, làm cho Chu Tự Cẩm vô cùng cảm động, cảm thấy Cảnh Hòa đế thật sự hòa ái dễ gần thương dân như con, mà không phải tâm cơ thâm trầm, lòng dạ độc ác như trong lời đồn.

Sau đó nghĩ lại, Chu Tự Cẩm không khỏi mặt đỏ tai hồng, cũng cảm thấy mình thực sự rất buồn nôn, không biết Cảnh Hòa đế lấy đâu ra nhẫn nại, mới có thể nghe nàng nói.

Chu Dận lại rút ra một quyển của Vương An Thạch, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thái tử rất tuấn tú, rất đồng tình với bề tôi."

Sáng nay ông và Hàn Chí Vân đã gặp Thái tử ở Đông Hoa điện.

Thái tử không giống như trong tưởng tượng của Chu Dận, ông vốn cho rằng tính cách của Lâm Kỳ có lẽ giống như Hồng Vũ đế ôn hòa nhưng cứng rắn, hoặc là cao ngạo mà cố chấp như Hứa hoàng hậu, nhưng không ngờ Thái tử lại là một đứa bé vô cùng nghe lời vô cùng hiểu chuyện.

Khi ông giảng dạy cho Thái tử, Thái tử rất nghiêm túc nhìn ông, mắt phượng trong veo, ánh mắt nhu hòa, trong mắt tràn đầy tín nhiệm

Sau khi xuất cung Chu Dận và Hàn Chí Vân lén lút trao đổi, phát hiện ấn tượng đầu tiên của hai người đối với Thái tử, đều là muốn làm phụ mẫu thân sinh của Thái tử, chăm sóc chàng thật tốt, phụ tá chàng, bảo hộ chàng...

Đương nhiên lời này hai người họ không dám nói trực tiếp như vậy khi thảo luận, mặc dù bọn họ là Tiến sĩ đồng khoa cộng thêm giao tình cá nhân cũng khá sâu.

Chu Tự Cẩm nghe vậy, không khỏi nở nụ cười, thầm nghĩ: Thì ra Cảnh Hòa đế lúc còn là Thái tử, tính tình cũng ôn hòa như vậy!

Nàng cười hỏi Chu Dận: "Phụ thân, của Vương An Thạch tổng cộng có mười bốn cuốn, đều tìm hết sao?"

Thấy Chu Dận gật đầu, Chu Tự Cẩm liền tìm tiếp cho ông mười ba cuốn còn lại xong, đặt ở trên thư án.