Chương 15: Minh Viễn

“Điện, điện hạ.”

Thái Tử điện hạ ôm tiểu thư đồng đang đỏ mặt nhà mình, tâm tình vô cùng tốt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trơn mềm của y, “Đừng gọi điện hạ, gọi tên của ta.”

“Gọi một tiếng nghe thử nào.”

Tô Dật Chi hơi rũ mắt, nhỏ giọng nói, “Minh Viễn.”

Minh Viễn là tên tự của Thái Tử điện hạ, nghĩa là lòng sáng như gương, tâm thái bình lặng.

Hai chữ vô cùng đơn giản, được Tô Dật nhắc đến lại như thể có ma lực, cực kỳ dễ nghe.

“Điện…” Sao khi bị Thái Tử điện hạ liếc qua, mới hoang mang bối rối vội sửa lời, “Minh Viễn.”

Tô Dật Chi tự cho là lén lút mà liếc liếc mắt nhìn sắc mặt Thái Tử điện hạ, khó khăn nói, “Cái đó, Uyển Ninh cô nương kia, là ai vậy?”

Thái Tử điện hạ thấy đáng yêu không chịu được, trong lòng mềm mại, nhưng vẫn giả vờ xụ mặt nói, “Sao lúc nào ngươi cũng nhắc đến muội ấy vậy?”

Đầu Tô Dật Chi cúi thấp hơn, sắc mặt ửng đỏ, “Lần trước ở trong vườn hoa mai ta nhìn thấy người hái hoa cho nàng, người, người thích nàng sao?”

Thái Tử điện hạ ngẩn người, trong lòng cười thầm, hoá ra bạch bạch tự mình ăn giấm lâu như vậy.

Hắn cố ý nói đùa, “Đúng, Uyển Ninh vừa xinh đẹp lại vừa hoạt bát, đương nhiên là ta thích muội ấy.”

“Người…”

Tô Dật Chi “người” nửa ngày, không “người” ra được cái gì, mờ to mắt nhìn hắn, trong đôi mắt to tròn giống như phủ lên một tầng hơi nước mỏng.

Thái Tử điện hạ vừa nhận ra đùa người ta hơi quá mất rồi, thấy có chuyển biến tốt thì vội vàng thu về, ôm người vào trong ngực, một bàn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng y.

“Mẫu hậu ta sinh tổng cộng hai đứa con, lúc sinh hạ muội muội ta thì khó sinh hơn, cho nên muội muội kia của ta vẫn luôn theo bên người Thái Hậu đi lễ Phật, mấy tháng trước mới về cung, trí nhớ ngươi tốt như vậy, sao lại quên mất chuyện này rồi?”

“Uyển, Uyển Ninh là muội muội người?”

Tô Dật Chi lắp bắp nói, đúng rồi, chuyện này y cũng biết lâu rồi mà, chỉ là khi thấy Thái Tử điện hạ đứng chung với nàng, khổ nỗi lại không nghĩ ra.

Cẩn thận mà suy xét, thật ra diện mạo của Uyển Ninh cũng có điểm tương đồng với Thái Tử điện hạ.

Ý thức được mình làm chuyện quê mùa gì, sắc mặt Tô Dật Chi càng đỏ hơn.

Thái Tử điện hạ ôm y vào trong ngực, hôn hôn xoáy tóc trên đỉnh đầu y, ngực rung lên nhè nhẹ, ý cười nồng đậm toát ra từ trong giọng nói, “Trừ ngươi ra, ta làm gì còn thích ai nữa?”

Tô Dật Chi một mặt thấy rất ngại ngùng, lỗ tai đỏ cả lên, một mặt lại không kìm được cảm thấy có chút vui vẻ.