Chương 16: Tiểu nhân đê tiện

“Công tử, điện hạ chờ ngài ở phố Trường Nhạc.”

Tiểu thái giám hành lễ, rất mực cung kính tiến lên vén mành che kiệu lên thay y.

Không hiểu sao Tô Dật Chi đột nhiên cảm thấy giữa mày giật một cái, giống như hơi bồn chồn. Nhưng cũng không để ý lắm, có lẽ là do đêm qua ngủ không được ngon, khom lưng vào trong kiệu.

Kỹ thuật của người khiêng kiệu rất tốt, cỗ kiệu di chuyển hết sức vững vàng, trong không khí hình như còn có một chút mùi hương cực kỳ nhạt, thoải mái đến mức khiến Tô Dật Chi thấy mơ màng sắp ngủ.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, một trận gió thổi xốc một góc mành che kiệu lên, lộ ra dáng vẻ đường phố bên ngoài, không phải là cảnh tượng phố Trường Nhạc phồn hoa, mà là nơi cực kỳ hẻo lánh, chỉ có vài người đi đường lưa thưa lác đác.

Tim Tô Dật Chi rơi lộp bộp, phủ y cách phố Trường Nhạc không xa, sao có thể đi lâu vậy rồi mà vẫn chưa đến.

Dưới sự hốt hoảng, cơn buồn ngủ tan đi nhiều, trong lòng trở nên rõ ràng. Mỗi lần Thái Tử điện hạ phái đến đón y đều là Tiểu Lộ Tử bên người hắn, nhưng hôm nay lại là một tiểu thái giám khác đến.

Tô Dật Chi là đứa con nhỏ nhất trong nhà, từ bé đã được nuông chiều, sau đó vào cung làm thư đồng của Thái tử, Thái tử điện hạ lại còn dùng mọi cách để che chở.

Cho nên, có đôi khi y hơi ngây thơ quá mức, cũng chưa từng tiếp xúc âm mưu quỷ kế gì đó, chỉ một lòng say mê thi họa cầm kỳ, không biết gian nguy chuyện đời.

Nhưng điều này cũng không thể hiện ra rằng y là người ngu ngốc, ngược lại y còn cực kỳ thông minh nhạy bén, chỉ là phần thông minh này của y cũng không dùng trên những chuyện kiểu này mà thôi.

Huống hồ, tuy hôm nay không phải là Tiểu Lộ Tử đến, nhưng cũng là người bên cạnh Thái tử điện hạ, không đến nỗi lạ mắt, mà đúng là y đã hẹn gặp mặt với Thái tử điện hạ ở phố Trường Nhạc vào hôm nay.

Vì vậy nên y mới không nghĩ nhiều, cho rằng có thể là hôm nay Tiểu Lộ Tử được phái đi làm chuyện khác.

Nhưng bây giờ, sau khi phát hiện ra một điểm không đúng, Tô Dật Chi lập tức cảnh giác, xốc mành kiệu lên nói, “Quay lại, đây không phải đường đến phố Trường Nhạc.”

Tiểu thái giám kia hơi miễn cưỡng cười, nói, “Công tử, đây là đường đi đến phố Trường Nhạc thật, chẳng qua là hôm nay người đi đường ít, đi vậy thoải mái hơn chút, cho nên kiệu phu mới đi đường này.”

Từ trước đến nay Tô Dật Chi không bao giờ tranh cãi với người khác, giọng nói cứng rắn hơn, “Ta nói là quay lại.”

Ai ngờ tiểu thái giám này lại làm như không nghe thấy, hạ thấp đầu, “Công tử, sắp đến rồi.”

Tô Dật Chi nôn nóng xốc mành che kiệu lên muốn tự mình nhảy xuống, lại bị một chiếc khăn mang theo mùi hương lạ lẫm bịt kín miệng mũi, trước mắt tối sầm mất đi ý thức.

Vào lúc tỉnh lại, cảm thấy có người đang vuốt ve mặt mình, xúc cảm hoàn toàn khác so với lúc y được Thái Tử điện hạ chạm, lạnh băng dính nhớp, có cảm giác như bị rắn độc đang thè lưỡi theo dõi.

Tô Dật Chi bị dọa sợ, hoảng loạn mở mắt, nhận ra vẫn là một mảnh đen kịt, có người dùng miếng vải đen dày nặng bịt mắt y lại, hai tay hai chân cũng bị trói chặt, đôi tay bị treo trên đỉnh đầu, chỉ có kiễng chân mới có thể cố sức đứng trên mặt đất.

Tô Dật Chi cảm thấy rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng thẳng lưng, giống một cây trúc xanh nho nhỏ đĩnh bạt*, “Ngươi là ai?”

(*đĩnh bạt: rắn rỏi kiên cường.)

Người nọ không trả lời mà chỉ lo tự mình vuốt đi vuốt lại gương mặt y, Tô Dật Chi thấy tởm, nghiêng đầu muốn tránh, hàm dưới lại bị bóp chặt.

Sức của người này cực kỳ lớn, Tô Dật Chi cảm thấy như cằm sắp bị bóp nát.

Thậm chí người nọ còn tiến lên, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ vành tai y. Trước nay Tô Dật Chi chưa bao giờ bị người khác đối xử như thế, vừa thấy ghê tởm lại vừa sợ hãi, trong khoảng thời gian ngắn vành mắt nóng lên, sống chết mím môi, không chịu lộ ra một chút thần sắc sợ sệt khuất phục.

“Dật Chi lớn lên đúng là rất đẹp, khó mà trách được lão tam bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đến cả nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương* cũng không cần.”

(*ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng

Tô Dật Chi đột nhiên mở to hai mắt, “Nhị hoàng tử!”

Tiết Ninh bị vạch trần thân phận, không những không bực, ngược lại còn thấp giọng cười rộ lên, thần sắc âm u lạnh lẽo như rắn độc, “Ôi chà, chưa gì đã bị ngươi nhận ra rồi, ngươi đúng là cực kỳ thông minh nhỉ.”

Vừa nói, tay vừa thăm dò vào từ vạt áo y, xoa vòng eo mảnh mai trắng như tuyết của y, “Ngươi nói xem, nếu như lão tam biết tâm can bảo bối của nó bị ta chạm vào, nó sẽ thấy sao?”

Tô Dật Chi tức giận đến đỉnh điểm, cũng bất chấp tôn ti lễ nghi gì đó, mặt đỏ tai hồng trách mắng, “Đồ điên nhà ngươi, nếu ngươi dám động đến ta, Thái Tử điện hạ và ca ca ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Y không biết mắng người, như vậy đã là đến giới hạn, ngoài mặt thì Nhị hoàng tử luôn luôn ôn hòa rộng lượng, không ngờ rằng sau lưng lại là loại người như vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.

Mặt Tô Dật Chi đỏ bừng, không phải xấu hổ, mà là tức giận.

“Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ.” Tiết Ninh tỉ mỉ vuốt ve mặt Tô Dật Chi, rồi lại chợt biến sắc, một bàn tay hung hăng tát lên mặt y.

Trên khuôn mặt trắng trẻo tức khắc hiện lên dấu một bàn tay đỏ ửng, nửa khuôn mặt đều sưng lên, trong miệng cũng dâng lên vị rỉ sắt.

“Tiết Gia nó có tư cách gì làm Thái Tử, chỉ bởi vì thân mẫu nó là Hoàng Hậu?”

“Nói đến văn thành võ nghệ, đạo trị quốc, ta có chỗ nào mà không trội hơn so với nó. Dựa vào đâu mà lúc nào nó cũng đè trên đầu ta, bởi vì nó là một cái thai tốt, có một mẫu thân tốt?”

Tô Dật Chi nhắm mắt lại, gằn từng chữ một nói, “Thái Tử điện hạ có lẽ thật sự có chỗ không đủ tốt, nhưng ít nhất ngài làm người sòng phẳng, lòng chứa thiên hạ.”

“Nếu như thật sự giao thiên hạ vào trong tay loại người như ngươi, mới đúng là muốn sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.”

Y làm người ôn hòa trước sau như một, không tranh giành với ai, nghe không lọt người khác nói Thái Tử điện hạ không đủ tư cách, huống chi lại là từ miệng một kẻ tiểu nhân đê tiện lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Tiết Ninh cười lạnh, “Vậy ngươi cứ chờ xem, xem xem hôm nay Thái Tử điện hạ của ngươi có tới cứu ngươi về hay không.”