Chương 8: Hồ ly tinh (2)

Sau khi ra tay, Ngô Đông Phương lập tức lùi lại, hắn rõ ràng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Động mạch của Minh Uyển giả mạo này bị cắt đứt, máu từ cổ phun ra xối xả. Sau nửa giây kinh hoàng, nàng dùng hai tay bịt lấy vết thương trên cổ, hoảng loạn chạy ra khỏi hang động.

Ngô Đông Phương cũng không cản nàng, động mạch của nàng đã bị cắt đứt, chắc chắn phải chết. Đối với trò đùa giỡn và khıêυ khí©h này, hắn không bao giờ khoan dung.

Lúc này Minh Uyển cách cửa hang không quá mười bước, thấy một nữ tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, máu me đầy người từ trong hang chạy ra, lập tức sợ đến mất hồn. Đến khi nhận ra gương mặt người phụ nữ, nàng hoảng loạn ngã sấp xuống mặt đất.

Sau khi cổ bị cắt nữ tử này chạy ra khỏi hang, sau đó loạng choạng chạy về phía đông, nhưng vì mất máu quá nhiều nên chỉ chạy được một đoạn ngắn liền ngã xuống, bắt đầu co giật hấp hối.

Ngô Đông Phương nhanh chóng đi tới bên cạnh Minh Uyển, đỡ nàng ngồi dậy. Minh Uyển nhìn Ngô Đông Phương với ánh mắt kinh hoàng, vô thức muốn tránh né khỏi người hắn.

“Người đó muốn hại ta.” Ngô Đông Phương nâng Minh Uyển đứng dậy.

“Nó không phải là người.” Minh Uyển nói.

Ngô Đông Phương tưởng mình nghe nhầm, nhìn Minh Uyển với vẻ mặt nghi hoặc.

Minh Uyển chỉ tay về phía đông: “Ngươi xem kìa.”

Ngô Đông Phương quay đầu lại, lần nữa bị dọa, chớp mắt người phụ nữ kia đã biến mất, thay vào đó là xác của một con hồ ly lông xám nằm trong vũng máu, lúc này nó vẫn chưa chết hẳn, hai chân sau vẫn còn giẫy đạp.

“Ngươi giỏi thật, lại có thể gϊếŧ được nó a.” Minh Uyển vui mừng nói.

“Ngươi từng thấy nó à?” Ngô Đông Phương ngạc nhiên hỏi. Ban đầu Minh Uyển rất sợ hãi, nhưng khi thấy nữ tử kia hóa thành hồ ly thì không còn sợ nữa, điều đó cho thấy nàng không xa lạ gì với con hồ ly này.

“Nó thường hóa thành phụ nữ xinh đẹp để dụ dỗ nam nhân trong làng, còn ăn trộm đồ ăn của chúng ta.” Minh Uyển nhặt bình gốm dưới đất đưa cho Ngô Đông Phương: “Ngươi vừa nãy ăn trưa ít quá, ta nấu cháo gạo ngươi đây.”

Ngô Đông Phương mơ màng nhận lấy bình gốm. Dù từng nghe truyền thuyết về hồ ly hóa thành người nhưng hắn chưa bao giờ tin đó là sự thật, hồ ly và người là hai loài sinh vật hoàn toàn khác nhau, làm sao động vật có vυ" họ chó có thể nháy mắt hóa thành loài linh trưởng? Nhưng bằng chứng sống đang sờ sờ trước mắt hắn, trước đó những gì hắn nhìn thấy và chạm vào đều rất thật, không phải là ảo giác. Con hồ ly lông xám kia thật sự đã hóa thành một nữ tử.

“Ngươi không sợ nó sao?” Ngô Đông Phương ôm bình gốm đi theo Minh Uyển về phía con hồ ly.

“Nó đã chết rồi, ta còn sợ nó làm gì?” Minh Uyển dùng chân đá nhẹ con hồ ly lông xám.

“Nó vừa hóa thành ngươi đấy.” Ngô Đông Phương nhấn mạnh.

“Nó rất thích hóa thành ta.” Minh Uyển nói lơ đãng.

“Nó còn biến thành người khác nữa à?” Ngô Đông Phương càng thêm kinh ngạc.

“Được chứ.” Minh Uyển túm lấy đuôi hồ ly xách lên. Con hồ ly này to hơn nhiều so với hồ ly bình thường, thông thường hồ ly chỉ nặng mười mấy, hai mươi cân, con hồ ly lông xám này phải nặng bốn năm mươi cân, nặng gấp đôi hồ ly bình thường.

“Nó là hồ ly, làm sao hồ ly có thể biến thành người?” Ngô Đông Phương vẫn không thể hiểu nổi hiện tượng kỳ lạ này.

“Sống lâu năm thì sẽ biến được.” Minh Uyển chỉ vào một vết sẹo cỡ đồng xu ở chân trái phía sau của con hồ ly: “Chính nó đấy.”

Ngô Đông Phương thở dài bất lực. Hắn muốn biết hồ ly biến thành người như thế nào, rõ ràng Minh Uyển không thể giải đáp thắc mắc này của hắn.

“Làm sao ngươi biết nó là giả?” Minh Uyển hỏi.

“Nó không đẹp bằng ngươi.” Ngô Đông Phương cười nói. Thực ra, lý do hắn có thể xác định người phụ nữ trong hang không phải Minh Uyển, là vì trước đó khi bị người tộc Hỏa cố gắng cưỡng bức nàng ở bờ sông, hắn ngã xuống liền có thể thấy qua thân thể nàng, hiện tại liếc thấy liền có thể phân biệt. Trước khi ra tay, hắn đã có đáp án chắc chắn.

Minh Uyển rất vui khi Ngô Đông Phương nói nàng đẹp. Nàng cầm hồ ly đi về phía nam: “Ngươi ăn cơm đi, ta phải về nhà.”

“Con này không ăn được, ngươi đem vứt đi đi.” Ngô Đông Phương nhăn mặt.

“Ta mang về cho họ xem ngươi đã làm việc tốt cho chúng ta.” Minh Uyển cầm hồ ly về làng ý muốn khoe chiến công của hắn.

Vừa trải qua sự tình quái dị, Ngô Đông Phương đâu còn tâm trạng ăn uống, đặt bình gốm xuống, nhanh chóng quay lại hang động. Vừa vào hắn liền thấy những bộ quần áo vừa cởi của con hồ ly đã biến thành mớ lông xám.

Nắm mớ lông hồ ly, đầu Ngô Đông Phương tràn đầy nghi vấn. Trước tiên không nói hồ ly biến lông thành quần áo như thế nào, chỉ riêng việc nói về khối lượng, con hồ ly chỉ 4, 5 mươi cân, nhưng khi hóa thành người lại có thể biến thành người nặng cả trăm tám mươi cân. Theo định luật bảo toàn vật chất, bất kể hình thái có thay đổi thế nào đi nữa thì khối lượng trước sau phải bằng nhau. Nhưng sau khi hồ ly hóa thành người, khối lượng tăng lên, điều này rõ ràng vi phạm định luật bảo toàn vật chất.

Định luật bảo toàn vật chất là định luật cơ bản của tự nhiên mà con người khám phá ra, là lý thuyết rất vững chắc và chính xác. Bất kỳ vật gì, dù là người hay động vật, đều tuân theo định luật này. Vậy tại sao con hồ ly lông xàm này lại là ngoại lệ?

Sau nửa tiếng vùi đầu suy nghĩ, Ngô Đông Phương liền bừng tỉnh. Tiền đề của định luật bảo toàn vật chất là vật thể đó hoàn toàn cách ly với môi trường xung quanh trong quá trình thay đổi. Nhưng hồ ly không hề cách ly với môi trường xunh quanh khi biến hình, nghĩa là trong quá trình biến đổi, nó đã hấp thụ một số thứ không xác định có trong tự nhiên. Cho nên khối lượng của bản thân nó tăng lên. Sau khi chết, những thứ đó từ thân thể nó trở lại tự nhiên, nó mới khôi phục khối lượng cùng dáng vẻ ban đầu.

Thứ mà hồ ly có thể hấp thụ chỉ có thể là “khí” vô hình vô dạng nhưng lại thật sự tồn tại trong tự nhiên. Nghĩa là khi biến hóa, hồ ly đã hấp thu “khí” trong tự nhiên, “khí” chính là nguyên nhân khiến trọng lượng và ngoại hình của nó thay đổi.

Lý do nói là bừng tỉnh chứ không phải tỉnh ngộ hoàn toàn, là vì hắn chỉ nghĩ được đến đây thôi. Hắn không nghĩ ra cách thức hồ ly hấp thu “khí” như thế nào, cũng không hiểu nó dùng “khí” để biến lông thành quần áo ra sao.

Thật sự không hiểu được, Ngô Đông Phương cũng không nhất thiết phải hiểu. Hắn vốn sống ở thế kỷ 21, kiến thức cùng khoa học thời đó chỉ có thể giải thích đến thế thôi. Đợi cho khoa học tiến bộ hơn nữa, có lẽ mới có thể giải thích triệt để. Hắn tin chắc rằng, khi khoa học phát triển đến cực hạn, mọi chủ nghĩa duy tâm đều có thể được giải thích bằng chủ nghĩa duy vật. Hắn cũng ghét việc miễn cưỡng giải thích các hiện tượng bí ẩn khi khoa học chưa thực sự tiến bộ.

Nghĩ mệt rồi, hắn cũng đói. Ôm bình gốm đựng cháo đổ vào mồm ừng ực, hắn rất thích ăn cháo, ăn cháo vào buổi tối không bị nóng quá cũng không bị no quá, liền có thể ngủ ngon.

Gần tối, Ngô Đông Phương theo thói quen đeo ống tên, cầm cung chuẩn bị ra ngoài săn bắn. Giờ gần vào mùa hè, động vật trong rừng bắt đầu mang thai sinh sản, hắn thường sẽ không săn gϊếŧ con cái, sợ làm chúng ảnh hưởng tới sinh sản thế hệ sau này.

Tối nay hắn chọn đi về hướng nam, trước đây hắn luôn hoạt động gần làng, nhưng con mồi ở nơi đó qua một thời gian đã suy giảm rõ rệt.

Khu vực này mặt trời lặn sau giờ Dậu, đến giờ Tuất mới hoàn toàn tối đen. Khoảng thời gian này là thời gian vàng rất thích hợp để đi săn bắn, tuy nhiên hôm nay may mắn của Ngô Đông Phương không tốt cho lắm, đi về hướng nam hơn mười dặm mới bắn được một con gà lôi khá lớn. Thấy sắc trời tối dần, hắn đành thở dài quay đầu trở về.

Để hy vọng gặp may trên đường về, hắn không đi lối cũ mà rẽ về phía tây, khi đi ngang qua khu rừng thì nghe thấy từ trong rừng vọng ra tiếng thở nặng nhọc, mang theo vẻ gấp gáp và trầm đυ.c, rõ ràng phát ra từ loài động vật lớn.

Dù bây giờ có thể đi lại được nhưng Ngô Đông Phương lại không thể mang nặng. Con mồi quá to dù bắt được cũng khó lòng mang về.

Đang định đi vòng qua thì bỗng nghe thấy từ trong rừng vọng ra tiếng kêu “Ùm ùm”, tiếng kêu rất non nớt, nghe qua có phần giống tiếng trẻ con phát ra từ mũi. Có lẽ là tiếng kêu của loài vật còn non nào đó.

Tò mò, Ngô Đông Phương leo lên một thân cây lớn gần đó, nhìn xuống phía dưới nơi phát ra tiếng động. Chỉ thấy dưới gốc một cây, một con vật lớn đang ngồi thụp xuống. Bụng trắng, chân đen, đầu trắng, vòng mắt có màu đen.

“Sao lại có thứ này ở đây?” Mặc dù ánh sáng đã yếu dần nhưng dựa vào những đặc điểm bên ngoài, hắn nhận ra con vật dưới gốc cây có thể là gấu trúc. Nói có thể vì con gấu này to hơn nhiều so với gấu trúc trong ấn tượng của hắn.

Con gấu đang làm động tác kỳ lạ, hai chân trước chậm rãi đào bới bùn đất hai bên người nó. Cách nó không xa, một con non cỡ bằng cái chậu đang kêu ù ù, cố bò lại gần. Nhưng kỳ lạ là mỗi lần con non tiến đến gần thì con gấu lớn lại đẩy nó ra.

Theo hành động kỳ quặc của con gấu, Ngô Đông Phương đoán nó đang rất yếu ớt, nhưng do khoảng cách quá xa quá nên không thể xác định nó bị thương hay bị bệnh.

Ngô Đông Phương trèo xuống đứng dưới gốc cây, nhanh chóng men theo tiếng kêu phát ra mà đi tới, cứ thế chỉ còn cách con gấu trúc khoảng mấy mét nhưng nó vẫn không đứng dậy công kích hắn.

Trên bụng gấu có vài vệt máu, nhưng máu chỉ dính ở trên lông, không thấy vết thương ở trên bụng.

“Hay là vết thương ở phía sau lưng?” Ngô Đông Phương vòng qua phía bắc đi thêm vài bước thì dưới chân bỗng truyền đến cảm giác trơn tuột.

Điều kinh khủng nhất khi đi trong rừng là cảm giác này, bước vào chỗ trơn tuột, bảy tám phần là giẫm phải rắn.

Cảm nhận được sự trơn tuột này, Ngô Đông Phương vô thức lùi ra. Đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy mình thật sự đã giẫm phải rắn, có vẻ là rắn độc, toàn thân con rắn có màu đỏ tươi, đầu mọc sừng dài khoảng 5 cm, tuy nhiên con rắn đã chết, phần đuôi không thấy đâu.

Phát hiện là xác rắn độc, Ngô Đông Phương không đi vòng ra sau lưng gấu nữa, vì hắn rõ ràng đã đoán ra con gấu kia là bị rắn độc cắn.

Lúc này dưới gốc cây, con gấu đã ngừng đào bới đất, tiếng thở nặng nhọc dần biến mất.

Con non lại bò tới bên cạnh nó, lần này con gấu lớn đã không còn đẩy nó ra nữa.

Ngô Đông Phương thở dài, xua đuổi ruồi muỗi và côn trùng bay vào mặt, muốn đi ra ngoài. Trời sắp tối rồi, hắn phải tranh thủ về kịp.

Không hiểu sao trong đầu hắn cứ ám ảnh hình ảnh gấu lớn đẩy con non ra. Sắp chết rồi mà sao còn đuổi con của nó đi?

Đi được vài chục mét, hắn chợt hiểu ra lý do. Con non có lẽ chưa cai sữa hoàn toàn, gấu mẹ lo lắng con của nó uống sữa nó liền bị nhiễm độc chết.

Nghĩ vậy, Ngô Đông Phương vội vàng quay lại, bế con gấu con rời xa khỏi xác mẹ nó.

Con non cảm giác nguy hiểm ập tới, vùng vẫy kêu la, còn muốn quay lại cắn trả.

Ngô Đông Phương lột áo khoác ngoài bọc nó lại, chừa cái đầu ra ngoài để thở, xách nó ra khỏi khu rừng.

“Ùm ùm ùm ừc ừc ừc óe óe óe.” Con gấu con la hét ầm ĩ suốt dọc đường đi.

Ngô Đông Phương bực mình, đánh một cái vào mông nó: “Im mồm, mày còn hơn tao, ít nhất mày còn biết mặt mẹ mày trông thế nào...”