Chương 7: Yêu quái phương nào?

Với những câu đối thoại đơn giản, Ngô Đông Phương có thể giao tiếp cơ bản. Điều đầu tiên hắn xác định được là thân phận của Minh Uyển, Minh Uyển thật sự là một góa phụ. Phu quân nàng đã chết vài năm trước khi vận chuyển quặng, bị thú dữ cắn chết. Lúc đó góa phụ có hai cái kết, nếu không sinh con cho chồng thì phải tự sát theo chồng, còn nếu đã sinh con thì được sống tiếp, người cầm đầu làng sẽ quyết định cho nàng tái giá hay một mình nuôi con.

Sau khi xác định tình huống của Minh Uyển, Ngô Đông Phương bắt đầu hỏi về tình hình của ngôi làng, điều khiến hắn bất ngờ là thời Hạ không lạc hậu như hắn tưởng. Thời đại này có hệ thống phân cấp nghiêm ngặt. Tộc Thổ thống trị, họ sống ở vùng trung tâm của trung nguyên với điều kiện tốt nhất. Thủ lĩnh tộc Thổ được gọi là “Đế”. Tộc Kim, Mộc, Thủy, Hỏa đều phục tùng tộc Thổ, có tính chất như các nước chư hầu. Thủ lĩnh bốn tộc này được gọi là “Vương”.

Minh Uyển chưa bao giờ đi xa khỏi làng, không rõ tộc Thổ ở trung nguyên và ba tộc kia chi tiết thế nào. Nàng chỉ biết người tộc Kim đều mang họ Minh, dưới tộc Kim có 6 bộ lạc, mỗi bộ lạc đều có nhiều làng với số dân cư khác nhau, nhiều thì hàng ngàn người, ít thì vài chục.

Mỗi làng đều có một vị vu sư lãnh đạo và quản lý, địa vị vu sư tương đương với chủ tịch thôn thời hiện đại, tuy nhiên vu sư phải làm nhiều việc hơn, vừa làm chủ tịch thôn vừa kiêm chức vị công an trưởng và thầy thuốc cứu người, mọi việc lớn nhỏ trong làng đều do một tay vu sư quyết định cùng lo liệu.

Vu sư cũng có phân cấp bậc lớn nhỏ, vu sư ở làng gọi là vu sư, vu sư ở một bộ lạc dù cũng là danh hiệu vu sư nhưng mạnh hơn vu sư ở một làng nhiều. Ngoài hai loại vu sư này còn có vu sư mạnh nhất, họ có thể câu thông với thiên địa, mượn sức mạnh thiên địa, những người này được gọi là thiên sư.

Chỉ cần có hệ thống phân cấp xã hội, tin tức có thể truyền đi theo từng cấp bậc. Vì vậy mặc dù Minh Uyển không rõ tình hình cụ thể các tộc khác, nhưng đã từng nghe nói về họ. Cá nhân nàng có ấn tượng và nhận xét về từng tộc: tộc Thổ mạnh nhất, tộc Mộc tương đối hiền lành, tộc Thủy rất bí ẩn, tộc Hỏa hung dữ bất thường, tộc Kim là yếu nhất trong năm tộc, thường xuyên bị tộc Hoả đè ép và bắt nạt.

Khi hỏi tại sao tộc Kim yếu nhất, Minh Uyển trả lời vấn đề này nàng không rõ, cũng không biết.

Ngô Đông Phương đã rất hài lòng với những thông tin trên, cuối cùng hắn cũng hiểu Minh Uyển chỉ là một người phụ nữ bình thường của tộc Kim, không thể biết quá rõ về tình hình bên ngoài.

Theo sự hồi phục của vết thương, Ngô Đông Phương săn bắn ngày càng nhiều, con mồi cũng ngày càng lớn, nhưng bản thân hắn ăn rất ít, phần lớn đều chia cho Minh Uyển. Lý do hắn làm thế chủ yếu để đổi lấy thời gian Minh Uyển dạy hắn nói chuyện, phụ nữ trong làng đều phải nấu cơm mang lên mỏ quặng cho đàn ông, Minh Uyển cũng không ngoại lệ, tuy nhiên khi mỗi ngày nàng đều mang về một lượng thịt lớn thì có thể có ngoại lệ.Vào những lúc rảnh rỗi, Ngô Đông Phương cố gắng giúp Minh Uyển sửa sang lại nhà cửa, nhưng sau khi thử vài lần hắn buộc phải bỏ cuộc. Lúc này không có đinh, nhà cửa đều dùng kết cấu thời xưa mà dựng thành, hắn lại không biết cũng như am hiểu về vấn đề này.

Dân làng đều biết thú vật Minh Uyển mang về là do hắn đưa cho, nên không ghét bỏ hắn, khi gặp mặt đều mỉm cười gật đầu, nhưng không ai dám nói chuyện với hắn nếu không được vu sư cho phép.

Vết thương ở chân giờ đã khỏi bảy tám phần, ngôn ngữ cũng nói càng ngày càng trôi chảy. Ngô Đông Phương càng tò mò muốn biết thêm về thế giới bên ngoài, vì thế hắn tìm mọi cách để có thêm tin tức. Hắn từng lên mỏ quặng, cố gắng làm quen với đàn ông trong làng, nhưng so với thái độ thân thiện của phụ nữ, đàn ông có vẻ rất lạnh nhạt với hắn, thậm chícó thái độ cực kỳ thù địch. Hắn không hiểu, liền hỏi Minh Uyển nguyên nhân. Câu trả lời của Minh Uyển khiến hắn dở khóc dở cười: “Bọn họ sợ ngươi cướp thê tử của bọn họ.”

Sau khi Minh Uyển nói rõ lý do, Ngô Đông Phương không bao giờ đi lên quặng mỏ gần làng nữa.

“Có phải ngươi đang gặp chuyện gì không?” Ngô Đông Phương hỏi Minh Uyển khi nàng đến mang cơm. Gần đây Minh Uyển luôn có vẻ lo lắng.

“Không có gì.” Minh Uyển lắc đầu.

“Chúng ta là bạn, ngươi đừng giấu ta.” Ngô Đông Phương nói. Hai người không dùng ngữ âm như vậy nhưng ý tứ là như vậy.

“Ngươi sắp rời đi rồi phải không?” Minh Uyển đưa bình nhỏ cho Ngô Đông Phương.

“Đi đâu?” Ngô Đông Phương nhận lấy cái bình, dùng que tre xiên một miếng thịt thỏ đưa lên miệng.

“Về nhà.” Minh Uyển nói.

Ngô Đông Phương sững sờ, lát sau mới há miệng nhai thịt: “Ta không có nhà.”

“Ngoài nô ɭệ ra, mọi người đều có nhà.” Minh Uyển ngạc nhiên hỏi.

“Ta không phải nô ɭệ, chỉ là nhà ta cách đây rất xa, rất rất xa.” Ngô Đông Phương đáp.

“Xa như thế nào?” Minh Uyển hỏi tiếp.

“Xa đến nỗi ta dù có muốn cũng không thể quay về.” Ngô Đông Phương đặt miếng thịt xuống, cầm lấy con dao găm vuốt ve.

“Ngươi có thê tử chưa?” Minh Uyển không hỏi thêm về quá khứ của hắn nữa.

“Có chứ.” Ngô Đông Phương không ngu, biết mục đích câu hỏi của nàng là gì.

“Vậy ngươi có muốn thêm một người nữa không?”

Ngô Đông Phương trợn tròn mắt, hắn quên mất bây giờ là thời Hạ, một người đàn ông có thể cưới nhiều vợ, việc hắn nói dối hoàn toàn vô dụng.

“Ta đã sinh được hai hài tử.” Minh Uyển thẳng thắn nói.

Ngô Đông Phương cười khan, không tiếp lời Minh Uyển. Không biết là phong tục chung của thời Hạ hay chỉ riêng ngôi làng hẻo lánh của tộc Kim mới có tập tục này, việc sinh con đẻ cái trong mắt họ là vốn liếng đáng để tự hào.

“Nấu cơm, đan giày, may quần áo, ta biết làm tất cả.” Minh Uyển nghiêm túc nói tiếp.

“Ta chỉ coi ngươi là bạn.” Ngô Đông Phương ngơ ngác.

Nói thật, hắn không hề ghét bỏ Minh Uyển, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lấy Minh Uyển làm vợ.

Ngô Đông Phương nói xong, Minh Uyển lộ vẻ vui mừng trên mặt. Thấy vậy, Ngô Đông Phương thầm nghĩ chẳng lành, ngôn ngữ của hắn vẫn chưa thể nói chính xác lắm, trong ngôn ngữ thời Hạ, từ “bạn” và “người yêu” phát âm rất giống nhau.

“Ta có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở lại đây mãi.” Ngô Đông Phương nghĩ cách đối phó.

“Ta có con, không thể đi theo ngươi.” Minh Uyển thất vọng, thở dài, ngồi phịch xuống tảng đá gần đó, u uất không nói.

Ngô Đông Phương mất cảm giác ngon miệng, liền không ăn thịt thỏ nữa. Mười phút sau, Minh Uyển cầm bình gốm ra về, cúi đầu buồn rầu lặng lẽ rời đi.

Ngô Đông Phương nhìn Minh Uyển đi khuất, quay vào hang động tiếp tục chỉnh lại ống tên. Trước đây hắn dùng ống trúc hình trụ nên mỗi khi di chuyển khiến ống trúc phát ra tiếng động lách cách, giờ hắn muốn đổi sang ống gỗ dạng dẹt.

Đến giờ Thân, Ngô Đông Phương đang ngủ trong hang thì bỗng nghe có tiếng bước chân ngoài hang, nhìn ra chỉ thấy Minh Uyển từ sườn đông leo lên núi.

Do buổi sáng vừa từ chối tình cảm của Minh Uyển nên Ngô Đông Phương hơi ngượng ngùng và có chút áy náy. Hắn vội vàng cầm dao găm và ống tên giả bộ bận rộn.

Minh Uyển đi đến cửa hang liền dừng lại.

“Ngoài trời nóng quá, trong hang mát hơn.” Ngô Đông Phương ngoảnh đầu nói với Minh Uyển.

Minh Uyển đứng đó không cử động.

“Ngươi mau vào đi.” Ngô Đông Phương nói.

Minh Uyển do dự một lúc rồi đi vào, ngồi xuống góc hang.

Ngô Đông Phương đặt dao găm và ống tên xuống, cầm bình nước đặt bên tường đưa cho nàng.

Minh Uyển hai tay đón lấy bình nước, nghiêng người đặt sang một bên, quay lại nhìn chằm chằm Ngô Đông Phương.

Ngô Đông Phương dựa vào ánh mắt của đối phương mà đoán ra được ý định, vội quay người trở lại chỗ cũ ngồi xuống. Hắn đối với Minh Uyển chủ yếu là thương hại và biết ơn chứ không nghĩ đến chuyện khác. Đây không phải là ghét bỏ mà hoàn toàn không có cảm xúc gì khác với nàng.

Minh Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt nồng nàn mê mang. Ngô Đông Phương hoảng hốt cầm dao găm lên tiếp tục chỉnh lại ống tên, trong lòng rối bời, tay cầm dao không vững, vô tình lia đứt một vệt trên ngón tay trỏ trái.

Thấy hắn bị thương, Minh Uyển vội vàng chạy lại, ném dao găm và ống tên sang một bên, nắm lấy ngón tay Ngô Đông Phương, đưa lưỡi liếʍ đi vệt máu.

Chỉ một hành động đó đã khiến mặt Ngô Đông Phương đỏ bừng, nhưng điều khiến hắn đỏ mặt hơn nữa còn ở phía sau. Sau khi liếʍ vệt máu, Minh Uyển đưa cả ngón tay của hắn vào miệng, dùng lưỡi liếʍ qua liếʍ lại chỗ vết thương.

Những ngày gần đây Ngô Đông Phương ăn nhiều thịt, thịt rắn, thịt thỏ, thịt chim đều khiến bản thân phát hoả. Động tác của Minh Uyển khiến phản ứng của hắn nổi lên ngay lập tức. Hắn vội vàng rút tay chạy tới bên kia cầm lấy bình nước.

Minh Uyển lặng lẽ từ từ trút bỏ y phục cùng thắt lưng trên người. Nàng mặc rất ít đồ, trước khi Ngô Đông Phương kịp phản ứng thì phần trên của nàng đã trần trụi.

Ngô Đông Phương sặc nước, đặt bình xuống vẫy tay liên tục: “Khoan, khoan đã, có chuyện gì thì từ từ nói.”

Nghe vậy Minh Uyển không ngừng lại mà động tác còn nhanh hơn, đứng thẳng dậy, lột bỏ váy dài phía dưới.

Ngô Đông Phương vẫn coi Minh Uyển là bạn, cho đến hôm nay khi biết Minh Uyển thích mình. Trước đây Minh Uyển hoàn toàn không thể hiện gì cả. Chuyện nam nữ một khi vượt qua ranh giới mỏng manh kia thì không thể làm bạn được nữa, chỉ có thể là người yêu hoặc là người xa lạ.

Hắn không muốn cãi nhau với Minh Uyển, cũng không muốn “mây mưa” với nàng. Hắn muốn tìm một điểm cân bằng giữa hai điều đó, nhưng khi Minh Uyển cởi hết quần áo, hai ngọn đồi trắng muốt đập vào mắt hắn khiến hắn không thể nào bình tĩnh được nữa. Hiện tại dường như có hai suy nghĩ vật lộn trong đầu hắn:

“Thôi kệ, làm rồi tính.”

“Không được, làm xong làm sao xử lý?”

Ngay cả thời hiện đại cũng có khá nhiều cô gái theo đuổi hắn, trong đó có những cô nàng khá trực tiếp, nhưng hắn cũng chưa bao giờ gặp ai tự cởi bỏ y phục như thế này. Tác động thị giác mạnh mẽ có sức gợi cảm kinh khủng, bình thường khó có ai chịu nổi, hắn thì có thể chịu đựng, ít nhất là tạm thời. Nhưng chỉ sau vài giây, hắn bắt đầu nghĩ, tại sao phải chịu đựng?

Minh Uyển đã cởi hết, nằm nghiêng trên nền đất, liên tục vẫy tay với Ngô Đông Phương.

“Trong hang nóng quá, ta muốn ra ngoài hóng mát.” Ngô Đông Phương cố nén ham muốn, nhanh chóng bước về phía cửa hang.

Chưa kịp bước ra ngoài, Ngô Đông Phương chợt cảm thấy lạnh toát khắp người, tóc gáy dựng đứng. Hắn nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ nhất, Minh Uyển đang cầm bình gốm từ cách hắn không xa đi về phía hang động.

Lúc Ngô Đông Phương kinh hoàng tột độ, hắn phát hiện có ai đó kéo tay trái mình. Quay đầu lại chậm rãi, chỉ thấy Minh Uyển đang cố kéo hắn lại gần.

Tâm lý cứng cỏi lúc này đã phát huy tác dụng, Ngô Đông Phương lấy lại bình tĩnh ngay lập tức. Minh Uyển trong hang này rất có thể là giả mạo, vì thế nên hôm nay nàng thể hiện quá mức, quyến rũ và dụ dỗ quá rõ ràng.

Lúc này Minh Uyển bên ngoài đã nhìn thấy hắn, đang đi nhanh về phía hang động.

Mặc dù nghi ngờ Minh Uyển trong hang là giả, nhưng hắn không dám khẳng định hoàn toàn. Trong nháy mắt, hắn chợt nghĩ đến một chuyện, quay đầu nhìn người phụ nữ trong hang, rồi nhanh chóng một tay ôm chầm lấy nàng, tay còn lại rút dao găm từ sau người ra cắt đứt cổ nàng.