Chương 4: Lưu manh cổ đại

Ngô Đông Phương đang ngồi tại bìa rừng bên bờ sông, hắn bây giờ chỉ có thể nằm im một chỗ, bất kỳ cử động nào cũng sẽ khiến xương gãy lần nữa sai vị trí.

Khoảng 9 giờ sáng, nữ tử bắt cá dưới sông rời đi, hôm nay nàng không bắt được con cá nào, chỉ bắt được vài con ếch.

Ngô Đông Phương nằm im một chỗ ba ngày, nói chính xác hắn đã đợi ba ngày, ngay từ ngày đầu, hắn đã biết người mình chờ đợi sẽ không xuất hiện, điều hắn chờ đợi không phải là ai tới cứu mình, mà là thời gian để hắn chấp nhận sự thật tàn khốc. Sự thật tàn khốc hiện ra trước mắt, hắn đã xuyên không, và hiện đang ở một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nếu hắn muốn sống ở đây, việc hắn phải làm là làm quen và thích ứng với nơi này.

Muốn sống thì phải ăn, Ngô Đông Phương rất đói, đã ba ngày hắn không ăn gì, là một quân nhân, hắn có kinh nghiệm phong phú về sinh tồn ở nơi hoang dã, tuy bị què một chân nhưng săn bắn không thể làm khó hắn, bắt không được thú rừng chạy nhanh thì bắt chạy chậm, ở đây có rắn, mặc dù chúng là rắn độc, nhưng nếu cắt bỏ đầu và đuôi, rửa sạch máu rồi làm thịt thì có thể ăn được.

Hắn không đốt lửa, mà trực tiếp ăn sống, hắn chưa nắm rõ hoàn cảnh chung quanh, một khi đốt lửa nhất định sẽ có khói, có khói liền sẽ bại lộ vị trí, hắn cũng không dám chắc hậu quả ra sao khi đốt lửa tại nơi này.

Những ngày này, nữ tử kia vẫn đến bắt cá mỗi ngày, nhưng kỹ năng bắt cá của nàng thực sự mà nói thì rất tệ, và với những công cụ thô sơ như vậy, vài ngày này nàng chỉ có thể bắt được vài con ếch nhái mang đi mà thôi.

Thấy đối phương không chủ động bắt chuyện với mình, Ngô Đông Phương cũng không lấy lòng đối phương, hắn không biết nữ tử này là ai, cũng không biết nàng có đồng bọn hay không.

Ngay khi Ngô Đông Phương ăn thịt rắn, cách đó không xa vang tới tiếng hét chói tai, Ngô Đông Phương nghe thấy tiếng hét liền quay đầu lại nhìn và nhìn thấy nữ tử kia đang chạy về phía mình kèm theo đó là vẻ mặt kinh hãi.

Ngô Đông Phương thầm nghĩ nàng bị thú dữ tấn công, ngay tại thời điểm hắn cảnh giới phòng bị xung quanh, nữ tử kia đã lao tới và giật lấy miếng thịt rắn từ tay hắn.

"Này, này, ngươi đang làm gì vậy?" Ngô Đông Phương cố gắng giành lại miếng thịt rắn.

Người phụ nữ giật lấy miếng thịt rồi ném đi, trong miệng phun ra tiếng bản địa mà hắn nghe không hiểu, nghe như "Musu" hoặc "Muxiu" gì đó.

Mặc dù Ngô Đông Phương không thể hiểu lời nói của đối phương, nhưng hắn lờ mờ đoán được nữ tử kia sợ hắn phải rắn độc nên chạy tới ngăn cản rồi đem vứt đi. Do bất đồng ngôn ngữ, hắn không cách nào nói lời cảm ơn tới nàng, chỉ gật gật đầu mỉm cười biểu thị mà thôi.

Nữ tử một bên vừa nói, một bên nàng đưa tay lấy một con cóc chết từ thắt lưng của mình rồi nhét nó vào tay Ngô Đông Phương, sau đó liền quay lại với lấy cây gậy của mình rồi chạy đi.

“Thứ này có ký sinh trùng a.” Ngô Đông Phương tay cầm con cóc còn đang giãy giụa, dở khóc dở cười.

Nhìn nữ tử chạy vào rừng, Ngô Đông Phương ném con cóc đi rồi nhặt miếng thịt rắn, loại rắn độc này quả thực có thể cắn chết người, nhưng thịt rắn không có độc, chắc nàng không biết điều này.

Hắn còn chưa kịp ăn xong, nữ tử kia đã quay trở lại, trên tay còn cầm một nắm lá cây, nhìn thấy Ngô Đông Phương lại ăn thịt rắn, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nhưng lần này nàng không có tiến tới giật lấy, ném đống lá cây cho hắn rồi xoay người rời đi.

"Mặc dù ngươi sẽ không hiểu ta nói cái gì, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi." Ngô Đông Phương nói.

Nữ tử kia cũng không quay đầu lại, bước nhanh rồi khuất bóng sau rừng cây.

Đương nhiên, Ngô Đông Phương không bị độc chết, bởi vì xử lý xương gãy đúng cách, chỗ xương gãy đã đỡ sưng, không có dấu hiệu bị sốt.

Nữ tử kia nhất thời không xuất hiện nữa, sơn cốc này vô cùng bí mật, ngoại trừ nữ tử xuất hiện lúc trước, hắn cũng không có phát hiện người khác xuất hiện ở xung quanh đây.

Khoảng nửa tháng sau hắn mới gặp lại nữ tử kia, và nàng có vẻ rất ngạc nhiên khi phát hiện hắn còn sống, nàng chạy tới trên dưới xem xét người hắn.

Lúc này, điều Ngô Đông Phương quan tâm nhất là đây là thời đại nào, hắn khoa tay múa chân một hồi, nhưng đối phương căn bản không hiểu hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

Nữ tử kia vẫn ra sông bắt cá như thường lệ, Ngô Đông Phương ngồi trên bờ và phát sầu, khu vực hắn đang ở là biên giới Tây Nam, cách xa Trung Nguyên, dù là thời đại nào thì nơi đây cũng rất hoang vắng, có lẽ ngay cả thổ dân ở đây cũng không biết bây giờ là thời đại nào.

Mấy ngày gần đây có thể là thời gian sinh sản của cá, thu hoạch của nữ tử cũng nhiều hơn mọi ngày, chưa đầy nửa giờ nàng đã bắt được bốn, năm con cá, phương pháp bắt cá của nàng rất đơn giản, chính là vót nhọn cọc gỗ rồi xuống sông đâm cá, nhưng vì kỹ năng của nàng rất tệ nên số cá thoát được còn nhiều hơn số cá nàng bắt được.

Ngay khi nàng định rời đi với thành quả của mình, từ hạ du xuất hiện vài nam nhân ngăn cản đường đi của nàng.

Nữ tử dường như rất e ngại mấy tên nam nhân này, nàng hét lên chói tai rồi chạy đi, nhưng đối phương là ba nam nhân, tất cả đều là trung niên hán tử, rất nhanh đã đuổi kịp nàng, một tên trong đám vung gậy đánh ngã nàng, rồi cả nhảy bổ tới, cưỡi trên người rồi xé tan y phục của nàng.

Người phụ nữ vừa la hét vừa chống cự, mặc dù không mạnh mẽ như đối phương, nhưng nàng vẫn phản kháng quyết liệt; đánh, đá, cào, cắn khiến tên kia loay hoay một lúc không làm được gì. Thấy vậy, hai tên còn lại cười dâʍ đãиɠ rồi nhào tới, cố gắng giữ tay chân nàng.

Ngay từ lúc nữ tử kia bị đánh ngã, Ngô Đông Phương đã lặng lẽ đứng dậy và tiến về phía này, hắn bị thương nên chủ ý âm thầm đánh lén nhưng ai ngờ đối phương lại hành động nhanh như vậy. . .Nếu đợi thêm vài giây, đối phương có thể đắc thủ, dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể cao giọng hô lớn để thu hút sự chú ý của đối phương.

Nghe thấy tiếng hô của Ngô Đông Phương, hai tên phụ tá đứng bật dậy lao tới phía hắn, trong khi tên còn lại vẫn đè lên người nữ tử, hắn dùng hai chân ghì chặt hai chân nàng.

Ngô Đông Phương bị thương nên di chuyển không tiện, nhưng hắn cũng không thèm để hai tên kia vào trong mắt, nếu có nhiều thời gian thì còn dễ nói, nhưng tình thế hiện tại vô cùng cấp bách, hắn chỉ có thể né qua một tên, tên còn lại thấy vậy liền vung thanh gỗ đập tới. . .Hắn lách người né thanh gỗ đập tới đồng thời áp sát đối phương, chùy thủ rút ra găm thẳng vào tim tên kia. Trở tay rút ra, chùy thủ lướt ngang cắt đứt động mạch ở cổ tên thứ hai, trước khi ngã xuống đất, hắn ném chùy thủ và cắm vào đầu tên còn lại.

Hắn tuy ngã xuống nhưng vẫn quan sát rất rõ tình huống, thấy đối phương nằm bất động hắn mới yên tâm, trong lòng thở dài một hơi, nghĩ thầm tình huống vừa rồi khá là nguy hiểm.

Nữ tử kia vẫn chưa hết bàng hoàng, thét lên chói tai rồi đẩy cái xác đang đè lên người nàng sang một bên, vùng dậy bỏ chạy vào rừng.

"Nàng để quên cá rồi." Ngô Đông Phương hét lớn.

Nữ tử nghe thấy hắn gọi liền quay đầu nhìn lại, và thấy Ngô Đông Phương chỉ chỉ vào mấy con cá mà nàng để lại bên bờ sông.

Người phụ nữ nhìn con cá, rồi nhìn ba cái thi thể, cuối cùng lại nhìn Ngô Đông Phương, nàng do dự một lúc lâu rồi quay lại, nhặt lên y phục rách tả tơi, mặt đỏ lên vì xấu hổ.

"Ta coi như chưa nhìn thấy cái gì." Ngô Đông Phương đi tới một cái xác cởi ra y phục của hắn rồi ném qua cho nàng.

Sau khi cởi bỏ y phục tên kia, hắn bất ngờ phát hiện trên ngực nam nhân này có hình xăm kỳ lại, to bằng lòng bàn tay, trông rất giống hình hỏa diễm.

Nhìn hai người kia, trên ngực cũng có hình xăm giống nhau, hình xăm này có thể là đồ đằng của bộ lạc ba tên này, hoặc cũng có thể là biểu tượng của một giáo phái nào đó, nếu thời đại bây giờ đã xuất hiện môn phái.

Thời điểm Ngô Đông Phương xem xét kỹ hơn hình xăm trên một trong những thi thể, nữ tử kia đã kéo hai cái thi thể còn lại xuống dưới sông, thi thể gặp nước cũng không chìm xuống, mà thuận dòng xuôi đi.

Ngoại trừ gậy gỗ và áo gai mang theo bên người, những người này cũng không mang gì trên người, manh mối rất hạn chế, vẫn không đủ để hắn xác định đây là thời đại nào.

Sau khi nữ tử kia kéo thi thể cuối cùng xuống nước, Ngô Đông Phương hỏi: "Tại sao bọn hắn lại ra tay với nàng?"

Người phụ nữ có lẽ đoán được Ngô Đông Phương đang muốn hỏi gì, nàng khua tay múa chân một hồi, Ngô Đông Phương liền lờ mờ đoán ra được rằng ba nam nhân này và nữ tử thuộc hai tộc khác nhau, và con sông này là địa bàn của bộ tộc ba tên này nắm giữ. Nàng là ở đây lén lút bắt cá.

“Hóa ra nàng đi trộm của người ta a.” Ngô Đông Phương cười.

Nữ tử đương nhiên không hiểu Ngô Đông Phương đang nói gì, nàng ta làm động tác từ đông sang tây, nam bắc, ý muốn nói hắn đã gϊếŧ người rồi, không thể ở lại đây nữa, phải rời đi càng sớm càng tốt.

Bất đồng ngôn ngữ nên nói gì cũng không hiểu được, chỉ đoán ra được ý của đối phương thông qua hành động cử chỉ, Ngô Đông Phương ra hiệu cho nàng rời đi trước, nhưng đối phương do dự một lúc liền một tay cầm cá một tay kéo hắn đi vào trong rừng.

“Nàng định đưa ta đi đâu?” Ngô Đông Phương hỏi.

Nữ tử không nói gì, chỉ buồn bực đi về phía trước.

Ngô Đông Phương không hỏi thêm gì nữa, tay chống gậy gỗ bước theo sau, thực ra trong lòng hắn đã có đáp án, nếu nữ tử này sống một mình, hắn là sẽ đưa hắn đến chỗ ẩn náu của nàng. Nếu nữ tử này sống theo nhóm, hắn sẽ được đưa đến làng của nàng ấy.

Nữ tử đi dép bện bằng cỏ và bước đi rất nhanh, trên đường đi Ngô Đông Phương đã bí mật quan sát nàng từ phía sau. Nữ tử này chắc khoảng hai mươi lăm hoặc mười sáu tuổi, khuôn mặt tròn và hơi vuông, cao khoảng 1 mét 6, rất gầy, do không được ăn uống đầy đủ dưỡng chất. Ngoài ra, nhiều khả năng nữ tử này đã sinh cao, vì phần hông của nàng lệch rộng.

Mặc dù nữ tử thỉnh thoảng dừng lại đợi hắn, nhưng Ngô Đông Phương vẫn rất khó bám sát này, khó ai có thể leo núi bằng một chân.

Cuối cùng, sau khi leo lêи đỉиɦ núi, Ngô Đông Phương mồ hôi đầm đìa, vừa định ngồi xuống để lấy lại sức thì hắn phát hiện ra có một khu vực ở phía bắc không có cây cỏ sinh trưởng, gạch đá ngổn ngang, có đám đông nam nhân đang đào bới ở đó.

“Thôn của nàng ở kia?” Ngô Đông Phương chỉ về phía bắc hỏi nữ tử.

Nữ tử lắc đầu, chỉ về hướng tây bắc và nói điều gì đó, sau đó thúc giục Ngô Đông Phương đừng chậm trễ, mau đi theo nàng.

Thiết bị định vị cũng không phát ra tín hiệu thay đổi vị trí, trên mặt vẫn chỉ hiện vị trí hắn rơi xuống thế giới này, chức năng duy nhất còn sử dụng được là đồng hồ chỉ giờ.

Khoảng mười hai giờ rưỡi trưa, nữ tử đưa Ngô Đông Phương đến một thôn làng, nhìn thấy ngôi làng này, Ngô Đông Phương cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù phòng xá trong làng rất đơn sơ và dột nát, nhưng chúng vẫn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Chỉ cần điểm này mà nói, hắn có thể xác định được rằng thế giới hắn rơi xuống không phải thời đại nguyên thủy.

Nhà của nữ tử nằm ở phía đông ngôi làng, hai đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi trông thấy nàng trở về liền chạy tới ôm chân nàng và nói "Ah Mo".

Nữ tử mỉm cười đưa cá cho hai đứa trẻ rồi dặn dò chúng nó trở vào nhà, sau đó nàng đưa Ngô Đông Phương đi vào sâu trong làng.

Vì nam nhân đều làm việc trên núi, trong thôn phần lớn là phụ nữ và trẻ em, việc Ngô Đông Phương xuất hiện trong làng khiến người dân cảm thấy kỳ lạ, mọi người một bên nói chuyện qua lại, một bên nhìn Ngô Đông Phương dò xét.

Ngô Đông Phương cũng đang nhìn họ, mặc dù những nữ tử này cũng mặc áo gai, nhưng họ gọn gàng hơn nữ tử ở bên cạnh hắn, và phòng ốc của họ cũng kiên cố hơn nhiều phòng xá của nữ tử này không ít, từ điểm này, không khó để có thể thấy rằng, địa vị của nàng trong làng tương đối thấp.

Ngôi làng này có diện tích lớn, nhưng phòng xá tương đối thưa thớt, khoảng cách giữa các phòng ốc đều hơn chục mét, có lẽ vì tránh rắn rết và côn trùng nên phòng xá không xây trên nền đất bằng mà được chống đỡ bằng nhiều cột gỗ cao khoảng một mét.

Nữ tử đưa Ngô Đông Phương đến một phòng ốc ở trung tâm làng, dừng lại và quay sang nói chuyện với một trung niên hán tử không tay đang ngồi trước nhà, hai chân y lúc này co duỗi nhấp nhô nghiền ép thảo dược trong cối.

Nhìn thấy cối nghiền, trong lòng Ngô Đông Phương lại sáng sủa hơn, cối nghiền là một vật bằng kim loại, xét theo màu sắc thì hẳn là làm bằng đồng. Ngoài chiếc cối nghiền, hình xăm trên ngực của trung niên hán tử cũng khiến hắn thích thú, hình xăm của người này có hình chữ thập, nếu nhìn kỹ thì đó là một thanh tiểu kiếm có chuôi, lưỡi kiếm hướng xuống dưới.

Trung niên hán tử bị cụt hai tay hình như không phải là chủ nhân của nơi này, nghe nữ tử kể xong liền quay đầu nhìn Ngô Đông Phương liền đứng dậy dùng chân mở cửa bước vào. . .

Nữ tử chăm chú nhìn ra cửa, trông rất căng thẳng. Ngược lại, Ngô Đông Phương thì rất thoải mái, nữ tử này rõ ràng là đến để yêu cầu người phụ trách nơi này đưa hắn vào, nếu bên kia bằng lòng giữ hắn lại, thì hắn sẽ ở lại đây một thời gian. Còn nếu không, thì hắn sẽ phải rời đi ...