Chương 3: Xuyên không

Dịch giả: Rjnpenho

Vui lòng không re-up nếu chưa mua bản quyền text dưới mọi hình thức, nếu phát hiện, lập tức drop toàn bộ bộ truyện.

-------

Không phải Ngô Đông Phương sợ có con gì đó trong bọc dù, mà là dù trong bọc sẽ bị động vật lọt vào bên trong phá hư, mặc dù bao nhảy dù sẽ đều được bơm áp suất luôn luôn căng đầy, chỉ có loài vật gặm nhấm hoặc thiên tính đào đất như Xuyên Sơn Giáp mới có thể chui vào, nhưng dù sao không quản là loại nào, chỉ cần lọt vào bên trong, e là dù nhảy sẽ phải chịu hư hại không thể tưởng tượng.

Sau một hồi kinh hoảng ngắn ngủi, Ngô Đông Phương rất nhanh liền trấn định lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới sương mù vần vũ, mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không thể quan sát tình huống dưới đáy sơn cốc, cũng không có biện pháp xác định độ cao đại khái từ nơi hắn đứng tới tận cùng đáy cốc.

Nếu không thể trông rõ tình huống cụ thể thì cũng chỉ còn cách dựa theo phương pháp tính toán thông thường, độ cao trung bình của đa số những dãy núi tại biên cảnh Trung Quốc - Miến Điện (Myanmar) rơi vào đâu đó khoảng hai nghìn mét, một cái dù hư hại tuyệt không thể nào đưa hai người tiến nhập đáy cốc an toàn từ độ cao như vậy.

Trước mắt, hắn có hai sự lựa chọn, một là hai người đồng thời cùng đáp xuống, thời điểm độ cao tiến sát mặt đất liền kéo chốt bung dù, khi nào dù nhảy mất đi hiệu lực kìm hãm tốc độ rơi thì có thể đem thi thể kẻ bán thuốc phiện làm đệm, giảm bớt áp lực khi hắn tiếp đất.

Lựa chọn còn lại chính là bỏ mặc thi thể kẻ bán thuốc phiện, một mình đáp xuống, như thế có thể hạn chế tốc độ rơi một cách thấp nhất, ngoài ra có thể hạn chế trọng lượng bản thân thừa nhận khi nhảy dù.

Ngô Đông Phương nghĩ vậy liền không chút do dự chọn biện pháp thứ hai, cách này tuy tỉ lệ sinh tồn lớn, nhưng không phải là không có phong hiểm, mặc dù bọc dù nhảy trên lưng, nhưng trước khi rơi xuống đất không thể kéo chốt hay dù không bung ra thì kết quả vẫn chỉ có một - Tan xác!

Hạ quyết tâm, Ngô Đông Phương nhanh chóng giải khai ba lô đựng dù khỏi lưng thi thể kẻ bán thuốc phiện, sau đó đạp hắn qua một bên, dùng tốc độ nhanh nhất đeo bao dù lên vai, lập tức nhảy xuống, quá trình này hắn cố dang rộng tứ chi, thông qua đó gia tăng lực cản để làm chậm tốc độ rơi xuống.

Tầng sương mù trước mặt cơ hồ dày hơn mức hắn tưởng tượng trong lòng rất nhiều, thời điểm tiến nhập vào bên trong khiến hắn như mất hết toàn bộ liên lạc với ngoại giới, hắn âm thầm nhíu mày kêu khổ, giờ thì hay rồi, không có cách nào phán đoán độ cao khiến hắn đắn đo thời điểm bung dù.

Đợi.

Lại đợi.

Ổn định tinh thần, lại đợi thêm một hồi.

Từng giây từng khắc trôi qua, áp lực trong nội tâm Ngô Đông Phương càng ngày càng tích tụ nhiều thêm một phần, hắn không biết khi thoát khỏi màn sương này, khoảng cách với mặt đất sẽ còn lại bao nhiêu, tỉ lệ trực tiếp ngã chết, càng ngày càng gia tăng dần lên.

Ngay tại lúc Ngô Đông Phương thập phần khẩn trương, tầng sương mù đột nhiên tiêu biến, trước mắt hắn là một mảnh ruộng đồng bằng phẳng, từng mảng lớn hoa đỏ hồng đập vào mắt hắn, thuyết minh nơi đây trồng cực kỳ nhiều cây thuốc phiện.

Ngô Đông Phương giờ này làm gì có tâm trạng mà phán đoán bên dưới là cây gì, lòng hắn chỉ ý thực được rằng, cảnh sắc phía dưới quá mức sống động thế này chứng minh hắn cách mặt đất đã rất gần, rõ ràng mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tiếp đất an toàn, hết cách, hắn đánh bung dù khẩn cấp.

Kéo mạnh chốt khoá an toàn, chủ dù thuận lợi bị lôi tuột khỏi bao, nhưng chủ dù lại không được tiếp xung lực mà bật lên giữ hắn lại trên không trung, đây chắc chắn là hậu quả của việc dù bị hư hại.

Dù nhảy mất đi tác dụng, ngắn ngủi vài giây thời gian trước khi tiếp đất, Ngô Đông Phương liên tiếp tế ra một số động tác sinh tồn khi gặp sự cố.

Trở mình khom người, phòng ngừa khả năng xương sườn gãy cắm vào phổi.

Hai tay ôm đầu, cố gắng giảm thiểu tối đa chấn động kịch liệt.

Cơ bắp kéo căng ra, chuẩn bị thừa nhận va chạm.

Há miệng nhả khí, để tránh không khí trong cơ thể bị xung chấn mãnh liệt mà ép vỡ nội tạng.

Đây là những điều tốt nhất hắn có thể làm được khi lâm vào hoàn cảnh thế này, kế tiếp có thể giữ được tính mạng khi tiếp đất hay không còn phải phụ thuộc vào trình độ cứng mềm của địa chất bên dưới.

“Phù phù!”

“Tại sao lại là nước?” Nghi hoặc mới nổi lên trong lòng, phía sau lưng cùng hai chân hắn đã hung hăng đập vào vật gì đó cưng cứng.

Sặc nước, giãy dụa một hồi, Ngô Đông Phương nhanh chóng nổi lên, bắp chân bên trái truyền đến từng trận đau nhức cùng tê bì kịch liệt cho thấy rất có thể xương ống hắn đã gãy đoạn.

Nước cũng không phải quá sâu, rốt cuộc thì hắn đã trồi lên khỏi bề mặt dòng chảy, vừa định hô hấp lấy dưỡng khí, cảnh vật xung quanh lại làm cho hắn thầm hít vào một ngụm khí lạnh, phiến ruộng cây hoa anh túc đã biến đi đâu mất không thấy bóng dáng, thay vào đó là một dòng sông uốn lượn, dọc hai bên bờ là đất bồi cùng những hàng lau sậy che khuất hầu hết các bãi loạn thạch lởm chởm.

Ngô Đông Phương vẫn cấp thiết đánh giá hoàn cảnh tứ phía xung quanh, hắn vội quay đầu, phát giác phụ cận gần đó chưa đầy mười thước, tại vùng nước cạn, đứng đấy một nữ nhân, cầm trong tay là một cây côn gỗ đầu vót nhọn, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm hắn.

Căn cứ biểu tình trên gương mặt đối phương, hắn xác định nàng chỉ thập phần kinh nghi, cũng như không có địch ý, Ngô Đông Phương cũng không có tiếp tục dò xét nữ nhân này nữa, bởi vì quanh hông nàng chỉ quấn một tấm vải bố cũ nát, ngoài ra những bộ vị khác trên cơ thể đều không mảnh vải che đậy.

Mãi cho đến khi Ngô Đông Phương khó khăn lết lên trên bờ, nữ nhân nọ mới hồi phục lại tinh thần, rời khỏi phụ cận ven sông mà chạy biến vào mảnh rừng cây phía Tây.

Trang bị bộ đàm đối thoại đã sớm bị khí lưu cuốn đi trong quá trình rơi xuống rồi, cũng may thiết bị định vị vẫn còn trên thân, nhưng lúc này hiển thị trên màn hình chỉ có vị trí của hắn cùng kinh độ vĩ độ, ngoài ra không có vị trí của bất luận đội viên nào khác.

Tạm thời thu lại một bụng tràn đầy nghi hoặc, Ngô Đông Phương gắng sức chống một chân đứng dậy, quan sát dãy sơn mạch xung quanh, tổng thể địa thế ở đây cùng địa phương lúc trước chặn đánh địch nhân khả năng là cùng một khu vực, đại khái tương tự nhau khoảng bảy tám phần, nhưng căn cứ vị trí mặt trời hiện tại, bây giờ không phải là sáng sớm, mà là chạng vạng tối.

Sự tình quỷ dị bực này, cũng không khiến Ngô Đông Phương quá mức kinh hoảng, hắn không nhanh không chậm rút ra bao thuốc lá, từ bên trong rút ra một điếu, cũng may vỏ bao làm bằng vật liệu kị nước nên thuốc lá vẫn được bảo trì hoàn hảo, không bị thấm nước, hắn châm lửa vừa hút vừa hồi tưởng lại mọi chuyện vừa trải qua.

Ngay tại thời khắc bản thân kéo chốt bung dù, rõ ràng hắn đã thấy phía dưới là một phiến ruộng thuốc phiện rộng lớn, nhưng cuối cùng lại rơi vào trong nước, cảnh vật phát sinh biến hoá quá nhanh, ngắn ngủi chỉ trong vài giây đồng hồ khi hắn bật dù.

Căn cứ sơ bộ vào manh mối cùng vị trí thu thập được, Ngô Đông Phương lập tức hiểu rõ bản thân may mắn trúng số rồi, ngắn ngủi trong một khoảnh khắc, bản thân mình có thể vô tình rơi vào hiện tượng cực kỳ hiếm thấy, đó chính là xuyên qua thời không.

Thời còn học cao trung, hắn đã được kiến thức qua về thuyết tương đối của Albert Einstein, hiểu được thuyết tương đối thì đương nhiên sẽ biết về quá trình xuyên không, đây là một loại hiện tượng cực kỳ thần bí, trên lý thuyết sẽ chia làm hai loại đó là chủ động xuyên qua hoặc bị động xuyên qua, cái gọi là chủ động xuyên qua chính là có chủ đích cùng công tác chuẩn bị, nhưng với trình độ công nghệ khoa học kĩ thuật thời đại của hắn thì vẫn chưa đủ sức làm điều này. Trong lịch sử nhân loại, những trường hợp xuyên qua thời không đều là bị động xảy đến không hề có dấu hiệu báo trước, tuy nhiên, chưa ai lý giải được nguyên nhân đằng sau tình huống này là cái gì, nhưng trong giới khoa học, có phổ biến chung một nhận thức, đó là khi vật thể di chuyển với vận tốc càng nhanh, tỷ lệ gặp phải không gian/thời gian đứt gãy càng lớn.

Nếu đổi lại là người bình thường, rơi vào trường hợp này nhất định sẽ trải qua giai đoạn mờ mịt trong khoảng thời gian rất dài, nhưng Ngô Đông Phương thì khác, thân là Chỉ huy viên của Bộ đội trinh sát, bản năng mẫn tiệp cùng tính chất công việc của hắn yêu cầu khi bản thân rơi vào bất kỳ nguy cơ hay hoàn cảnh nào, đều phải nhanh chóng làm ra phán đoán chuẩn xác, mà lúc này, nếu như không phải là do hắn rớt bể đầu óc mà xuất hiện ảo giác nghiêm trọng, thì rất có thể, tám phần mười hắn đã trải qua quá trình xuyên không, lạc vào một thời kỳ cổ đại nào đó trong lịch sử.

Đau nhức từ bắp chân trái truyền tới cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, Ngô Đông Phương ném đi mẩu thuốc trong tay, vội kiểm tra thương thế bản thân, hai tay liên tục sờ mó, ấn xuống, hắn có thể cảm giác được rằng, xương ống chân trái cùng xương mác toàn bộ đều gãy.

Xác định thương thế xong xuôi, Ngô Đông Phương dùng chân còn lại, cố gắng gượng thân di chuyển tới phụ cận rừng cây phía Tây, xương gãy nhất định phải mau chóng cố định lại, cũng như nối về vị trí nguyên bản, thời gian kéo dài càng lâu, biên độ sưng tấy càng ngày sẽ càng nghiêm trọng, tới lúc đó sẽ rất khó đem xương đoạn quy vị chuẩn xác.

Đến bên bìa rừng, Ngô Đông Phương rút ra Chuỷ thủ, hoành ngang hoành dọc vài đường lên mấy thân cân gần đó làm vải băng, chuẩn bị thoả đáng đâu vào đấy, hắn mới mò mẫm đem gương gãy nắn vào vị trí ban đầu, toàn bộ quá trình đều phi thường thống khổ, mỗi phần xương đoạn đều phải nắn cũng như kết nối nhiều lần mới có thể gắn vào, bước này nhất định phải hoàn thành, không những thế còn phải cực kỳ chuẩn xác, bằng không sau này khi lành thương, bản thân sẽ trở thành người thọt.

Dùng nhánh cây cùng vỏ cây đem chân trái tiến hành cố định lại, mồ hôi trên thân đã sớm đầm đìa, tuy đau nhưng phải liên tục trấn định tinh thần, thời khắc này, tinh khí thần Ngô Đông Phương gần như hư thoát.

Ngô Đông Phương quay đầu nhìn về nữ nhân cách đó không xa, sau khi hắn rời khỏi phụ cận bờ sông, nàng đã sớm quay trở lại, có lẽ nàng quên cầm theo con cá bản thân vừa bắt được, hiện tại nàng đang trốn đằng sau một tảng đá cách vị trí của hắn khoảng mười mấy thước mà âm thầm quan sát, mãi cho đến khi hắn hoàn thành nối xương vẫn chưa từng rời khỏi.

Lần nữa quay trở lại, trên thân nữ nhân này đã có nhiều hơn một bộ y phục cũ nát, tóc của nàng rất dài và có điểm loạn, che khuất nửa khuôn mặt, Ngô Đông Phương chỉ có thể nhận ra nữ nhân này sở hữu một gương mặt tròn, dung mạo không tính là đoan trang nhưng cũng không xấu xí. Ngoài ra, căn cứ dáng dấp từ trên xuống dưới của nàng mà nhận diện, niên kỷ nàng hẳn là không lớn.

Công tác nối xương diễn ra quanh quẩn đâu đó khoảng nửa canh giờ, lúc này mặt trời đã sớm xuống núi, màn đêm tịch mịch dần dần phủ xuống vùng núi rừng sơn cước, Ngô Đông Phương theo thói quen nhìn xuống thiết bị định vị một chút, nội tâm tràn ngập bi thương, vẫn ở vị trí này đấy, nhưng thời đại lại không thuộc về nhau, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp lại gia đình, đội viên của mình nữa.

Bóng đêm hàng lâm toàn bộ phiến không gian, Ngô Đông Phương an tĩnh nằm ở bên bìa rừng, nữ nhân kia không biết đã ly khai từ khi nào.

Màn đêm tối tăm qua thời gian được chiếu những tia sáng ảm đạm, nương theo dạ quang lành lạnh từ ánh trăng vằng vặc trên thiên không, Ngô Đông Phương bắt đầu kiểm kê hành trang tuỳ thân, hiện tại những thứ mà hắn còn giữ lại được bao gồm: Một chiếc bật lửa, một con dao găm, nửa bao thuốc lá, tiền lẻ, thiết bị định vị trên cổ tay, đây là toàn bộ gia thân của hắn.

Gói kĩ mớ đồ này lại, Ngô Đông Phương ngả lưng xuống, tranh thủ ngủ một giấc, đây cũng không phải do năng lực thích nghi của hắn kinh người, mà là hắn nhận thức rõ ràng bản thân đang rơi vào tình thế như nào, tất nhiên, cho dù lạc quan đến mấy, thì sâu trong tâm khảm của hắn vẫn ôm khư khư một tia hi vọng, mong ước khi thức dậy, thì xung quanh mình không còn là dòng sông, mà là ruộng thuốc phiến, cũng hi vọng trong cơn mệ, đội viên có thể tìm tới đánh thức hắn dậy.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Ngô Đông Phương bị cơn đau từ chân trái làm tỉnh, cách không xa là thanh âm róc rách của từng làn nước chảy qua khe đá, ánh trăng le lói chiếu từng tia sáng lờ mờ, như tỏ như mờ khiến cho một tia hi vọng cuối cùng của hắn triệt để tan vỡ.

Ngô Đông Phương giơ tay lên, xem thời gian ghi trên thiết bị định vị, buổi tối, mười một giờ ba mươi phút.

Cười khổ một hồi, Ngô Đông Phương lại lần nữa tế xuất ra hộp thuốc lá, vừa hút vừa tiếp tục xuất thần sững sờ, hắn hiện tại không nghĩ cho bản thân nữa, mà là cho đồng đội của mình, rất có khả năng khi phát hiện tín hiệu toạ độ của mình thất tung, đội viên của hắn sẽ vượt mốc quốc cảnh mà tới đây tìm cách cứu viện, bọn họ đã từng trải qua huấn luyện nhảy dù, xe nhẹ đường quen, nhất định sẽ an toàn đáp được xuống đáy cốc, cũng nhất định phát hiện ra phiến ruộng thuốc phiện kia, nhưng bọn hắn vĩnh viễn sẽ không thể tìm được mình nữa.

Nhiệm vụ lần này sẽ bởi vì chịu ảnh hưởng từ vụ mất tích của hắn mà xem như thất bại, các đội viên khả năng sẽ phải chịu liên đới, bởi vì không thể tìm thấy thi thể của hắn, bên trên rất khó truy tặng hắn danh hiệu liệt sĩ, có lẽ tam thẩm sẽ không được hưởng thụ đãi ngộ gia đình có cán bộ hi sinh vì tổ quốc…

Chẳng biết từ lúc nào, Ngô Đông Phương trong dòng suy luận miên man, bất giác lại lần nữa gục xuống ngủ mất.

Lần nữa tỉnh lại, lúc này trời đã tảng sáng ngày hôm sau, hắn cảm giác miệng đắng lưỡi khô, tức thì gượng dậy lết tới bên cạnh rừng rậm, chặt bỏ một nhánh cây làm gậy, trở về bờ sông, hắn lại lần nữa phát hiện thân ảnh nữ nhân hôm qua, nàng vẫn còn ở vị trí đó, trong tay vẫn là cây chông vót nhọn, thấy hắn xuất hiện, nàng lập tức ngừng lại xoay người đánh giá hắn

Ngô Đông Phương do dự một chút, hướng nàng hô, “Xin chào, cho hỏi bây giờ là niên đại nào?”

Trên mặt nữ nhân kia lộ ra biểu tình nghi hoặc, nàng vội nói một câu gì đó, tốc độ khẩu hình rất nhanh, thanh âm có chút quái dị.

Ngô Đông Phương hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói điều gì, hắn cũng lười tiếp tục thử nghiệm, sau khi cúi người xuống uống nước,hắn lại cà nhắc trở về vị trí cũ, khó khăn ngồi xuống

Thông qua y phục cùng khẩu âm, địa thế, sơn mạch xung quanh không khó nhìn ra, khoảng cách niên đại hiện tại hắn đang ở cách hiện đại vô cùng xa xôi, phát hiện này khiến cho tâm tình Ngô Đông Phương vô cùng sa sút, chẳng qua trong cái rủi cũng có cái may, Địa Cầu tạo thành cách đây bốn tỷ năm, mà thời điểm nhân loại xuất hiện bất quá là sự tình mười vạn năm trước, có thể xuyên qua thời không, gặp được con người đã là vạn hành trong bất hạnh, đổi lại trông thấy một đám khủng long có khi hắn đã sớm khóc không ra nước mắt rồi.