Chương 2: Nhảy dù kiểu cũ

Cùng ở độ cao máy bay bình thường mà so sánh, độ cao này mà muốn nhảy dù còn thấp hơn nhiều, lúc này có trăng khuyết, ở dưới mặt đất lũ buôn bán thuốc phiện có thể chứng kiến có người nhảy dù, bọn hắn không biết những người này là ai, nhưng lại biết rõ không phải bằng hữu tốt đẹp.

Máy bay bay quanh co vòng vèo hình chữ U, đội viên trước sau nhảy ra khỏi cabin, Ngô Đông Phương là người cuối cùng nhảy ra khỏi phi ơ, ở dưới mặt đất thấy nhảy dù liền nổ súng khai hỏa vào máy bay, nhưng cũng không thể tạo thành tổn thương thực chất, súng trường dùng loại đạn 7,62mm chỉ bắn tới khoảng cách 800m thì nỏ mạnh hết đà mà thôi.

Viên đạn không gây thương tổn máy bay, nhưng lại có thể tạo ra uy hϊếp với binh sĩ nhảy dù, vì bảo đảm an toàn, đội viện đều tận dụng cơ hội làm sao để bung dù muộn nhất có thể, việc này có thể giảm bớt thời gian lơ lửng trên không trung.

Biên cảnh Trung Miễn đa số đều là rừng cây nguyên thủy, cây cối cao lớn rậm rạp, Ngô Đông Phương hạ xuống thì dù bị vướng trên tán cây lớn trong rừng, người bị treo lơ lửng ở khoang cách 5-6 mét so với mặt đất.

Phía dưới rừng cây lé lói ánh sáng lờ mờ dị thường, Ngô Đông Phương dùng ống ngắm súng trường quan sát cảnh vật xung quanh, xác định độ cao cách mặt đất rồi ấn vào dù chụp thoát thân nhảy xuống, mấy phen lăn lộn để giàm lực đạo, an tĩnh nằm sấp, thông qua trang bị định vị trên cổ tay xác định vị trí đại khái của mình.

Chỗ hắn đang đứng hơi chếch về phía Tây, đi về phía Tây chưa đủ năm dặm nữa sẽ đến quốc cảnh tuyến, lúc này, tiếng súng dày dặc phát ra ở ngoài 2 dặm phía Đông cũng chính la khu vực tập kết của đám buôn bán thuốc phiện.

(*) Quốc cảnh tuyến: giới tuyến quốc gia.

Xác định được vị trí bản thân, Ngô Đông Phương không đi đến khu vực bao vây, mà nhanh chóng di chuyển về phía Đông, lũ buôn bán thuốc phiện bị bao vây sẽ trực tiếp chạy lui về Miến Điện, mà việc của hắn bây giờ là phải nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh xung quanh, để lên kế hoạch trực tiếp chặn đánh bất ngờ.

Quan sát hoàn cảnh xung quanh và đồng thời, Ngô Đông Phương vẫn chú ý nghe tiếng súng phía bên kia để suy đoán thực lực quân địch, đội viên dùng súng trường loại 95 cùng đối phương sử dụng súng trường loại 56 có viên đạn đường kính bất đồng, tiếng súng cũng có khác biệt rất nhỏ, thông qua tiếng súng có thể đoán được song phương lúc này đang bắn nhau dữ dội, nhưng đối phương bắn cũng không phải bắn bừa lung tung, mà là có tiết tấu rõ ràng, cho thấy đối phương không phải đám tạp nham ô hợp, rất có thể là một đám đã từng trài qua khóa huấn luyện lính đánh thuê.

(*) (Súng trường loại 95: QBZ-95) (Súng trường loại 56: Type-56)

Lúc này ở hậu phương của quân địch chì có 3 tên đang triển khai công kích, mục đích chủ yếu của bọn chúng là ngặn chặn địch nhân, tranh thủ thời gian để đồng đội chạy đến phía trước và hai bên trái phải vào vị trí chiến đấu. Trái phải có sáu gã đội viên có nhiệm vụ gϊếŧ địch chủ lực, tiến hành phục kích triệt thoái phía sau quân địch, tay súng bắn tỉa cùng nỏ thủ đều nấp tại hai cánh. Ngô Đông Phương là đạo phòng tuyến cuối cùng, chịu trách nhiệm giải quyết đám cá lọt lưới cuối cùng.

Ngay tại lúc Ngô Đông Phương đang tranh thủ thời gian cấp tốc chạy về phía Đông, trong tai nghe truyền đến thanh âm của đội viên, "Bọn hắn đang nhanh chóng lui lại phía sau."

Ngô Đông Phương tuy nhiên trong lòng lo lắng nhưng không có tiến hành thúc giục, chúng nhân đeo thông tin trang bị là lẫn nhau liên thông đấy, chịu trách nhiệm hai cánh đội viên lúc này nhất định tại cấp tốc đuổi đến chiến đấu vị trí.

Cùng với những gò núi đất đá bình thường bất đồng, Trung Miễn biên cảnh chính là thâm sơn rừng rậm nguyên thùy, oi bức ẩm ướt, ít ai lui tới, đại thụ ngăn trở, bụi gai quấn chân, muốn đi xuyên cực kỳ khó khăn, nhưng điều Ngô Đông Phương kiêng kị cũng không phải những cái này, mà là nơi đây là nơi sinh sống của Á Châu độc nhất độc xà, Nhãn Kính Vương Xà.

Hai cánh cuối cùng cũng truyền đến tiếng súng, tay súng bắn tỉa cùng nỏ thủ cũng bắt đầu vào vị trí phát uy, đội viện sử dụng súng trường là chính diện nghênh đón địch, mà tay súng bắn tỉa cùng nỏ thủ chính là núp trong tối bắn tỉa, Cường Nỗ tuy tầm bắn khá gần, nhưng lại có ưu thế nhất định, tại lúc bắn sẽ không phát ra thanh âm, cũng sẽ không có ánh lửa xuất hiện, thực tế thích hợp cho việc tập kích.

Bị vây công, địch quân bắt đầu ném lựu đạn phản kích, cùng lúc đó nhanh chóng lui về phía sau.

Vài trăm thước sau đó, Ngô Đông Phương rút cuộc phát hiện một còn đường hẹp quanh co được giấu trong rừng, lúc này phía sau tiếng súng vẫn rất là dày đặc, việc này chứng minh đại lượng quân địch vẫn chưa bị tiêu diệt, suy nghĩ một lái, Ngô Đông Phương dọc theo đường nhỏ hướng Tây chạy đi, lúc này quay đầu chặn đường sẽ bức quân địch vào đường nhỏ, mà một khi bọn chúng rời khỏi đường nhỏ sẽ nhảy vào rừng rậm, muốn tìm còn khó hơn mò kim đáy bể.

Cự ly quốc cảnh tuyến còn chưa đủ 1km, Ngô Đông Phương hạ lệnh, "Báo số."

"Hình như là bảy cái." "Hẳn là ba cái." "Bốn hoặc là năm." . . .

"Lập tức đến quốc cảnh tuyến rồi." Ngô Đông Phương cắt ngang lời đội viên báo số, tại đêm tối trong rừng rất khó xác định cụ thể quân số địch bị gϊếŧ, vì vậy nên không có cách nào suy đoán số lượng địch nhân còn lại nhiều hay ít.

Không biết địch nhân dư thừa nhân số liền không cách nào tiến hành chính diện ngăn chặn, nếu như địch nhân chỉ còn lại ba năm người, hắn có nắm chắc tại đối phương tiến vào rừng rậm trước đem đối phương đánh gục, nếu là số lượng nhiều hơn nữa liền khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới.

Cân nhắc sau đó, Ngô Đông Phương rời khỏi đường nhỏ nhảy vào rừng rậm cách đó năm mươi thước.

Chốc lát sau địch nhân hốt hoảng chạy tới, chạy ở phía trước có mấy tên trên người mặc mã giáp, loại mã giáp này làm từ vải thô khâu, căng phồng, thuốc phiện rất có khả năng nhét vào bên trong. Tại phía sau bọn họ là hơn mười người mặc trang phục ngụy trang của lính đánh thuê, hỏa lực toàn bộ triển khai yểm hộ những tên mang thuốc phiện chạy phía trước.

Ngô Đông Phương một mực chờ 5 tên đi đầu chạy qua rồi bắt đầu lao ra nổ súng, mục đích là liên xạ.

(*) Liên xạ: bắn liên tục.

Cùng so sánh với bắn tỉa, liên xạ uy lực càng lớn, có thể sát thương càng nhiều địch nhân, nhưng đồng thời nguy hiểm càng lớn, bởi vì liên xạ cần bảo trì tư thế bắn súng, một khi nồ sứng là phải một mực duy trì, không thể ẩn nấp mà tùy ý bắn, tùy thời khả năng trúng phải công kích của địch nhân.

Liên xạ thời gian càng dài, gϊếŧ địch thì càng nhiều, chính mình cũng liền càng nguy hiểm, đây là khảo nghiệm cho người có đảm lượng và có tính toán thời gian hợp lí, Ngô Đông Phương liên xạ thời gian là năm giây, trong năm giây này chỉ có giây thứ nhất là an toàn, bốn giây tiếp theo tùy thời có khả năng trúng đạn.

Năm giây sau đó, Ngô Đông Phương lập tức nằm xuống,phía địch nhân lập tức có tiếng súng truyền đến, một mảnh viên đạn gào thét mà sượt qua đỉnh đầu hắn, Ngô Đông Phương nằm sấp kề sát mặt đất, đợi đến khi tiếng súng đình chỉ sau đó liền cấp tốc lăn mình về phía Tây Nam, đối phương biết rõ chỗ hắn ở, để bảo đảm đưa hắn vào chỗ chết, nổ súng xong rất có thề ném lựu đạn.

Ngô Đông Phương đoán không sai, đối phương xác thực muốn ném Lựu đạn, nhưng ở lúc rút chốt lựu đạn chuẩn bị ném thì bị dính đạn nơi xa mà vong mạng, còn dư lại hai gã lính đánh thuê kinh hoảng chạy trối chết, vừa lăn vừa bò, vội vàng chạy trốn.

Lựu đạn bạo tạc nổ tung, phát ra âm thanh bạo liệt và ánh sáng lóe lên ngắn ngủi, Ngô Đông Phương nhanh chóng đứng dậy, giơ báng súng đập ngã hai tên lính đánh thuê ban nãy, xoay người cấp bách đuổi theo vài tên cầm thuốc phiện chạy phía trước.

"Lão đại, BÀ MẸ NGƯƠI CHỨ GẤU À đang ở chỗ ta." Trong tai nghe truyền đến thanh âm của đội viên.

"Ta còn tưởng rằng hắn đã treo rồi đây." Ngô Đông Phương thở dài một hơi.

"Lão đại, phía trước cách ngươi 500m chính à quốc cảnh tuyến." Thông tín viên mang theo trang bị định vị vị trí nhắc nhở.

Lúc này những đồng đội khác đều ở phía sau, chỉ có một mình Ngô Đông Phương ở gần phía trước nhất, bởi vì trước đây không tham dự kịch chiến, Ngô Đông Phương thể lực rất là dồi dào, từ trong rừng cấp tốc vọt tới trước.

Một tên buôn thuốc phiện trong đó nghe được âm thanh phát ra trong rừng phía sau lưng, vội vàng quay đầu nổ súng bắn loạn, hắn dùng chính là súng ngắn, chẳng những hắn bắn không trúng Ngô Đông Phương, ngược lại bại lộ vị trí của mình, bị Ngô Đông Phương cầm súng đánh ngã.

Cái này đều do lũ buồn thuốc phiện nhằm thẳng con đường nhỏ hẹp quanh co mà chạy, chung quanh đều là thảo mộc rậm rạp, nhưng còn dư lại ba gã buôn thuốc phiện không mượn nhờ cây rừng rậm rạp mà ẩn nấp, mà lại cố sức một đường chạy trối chết, bọn họ cũng đều biết chỉ cần vượt qua quốc cảnh tuyến liền an toàn.

Dưới tình huống bình thường bọn chúng sẽ không được thụ huấn qua huấn luyện đào tạo quân nhân, nhưng tính mệnh đang bị uy hϊếp thì tên nào tên nấy khỏe dị dường, vài tên vứt bỏ mã giáp mà chạy thục mạng, bọn hắn đối với địa hình phi thường quen thuộc, mà Ngô Đông Phương tại nơi này không thông thuộc địa hình nên không dám chạy nhanh, hai người bắn tỉa kia đều không thề bắn trúng được mục tiêu.

"Lão đại, không thể đi nữa!" Trong tai nghe truyền đến thông tín viên thanh âm.

Lúc này phía đông đã hửng sáng, Ngô Đông Phương có thể thấy rõ ràng khối đá ghi phân cách quốc gia phía bên kia, tương tự cột mốc cách mấy cây số sẽ có một cái, là biên giới đánh dấu.

Còn sót lại ba tên để chạy mất khiến cho Ngô Đông Phương rất là tiếc hận, chẳng qua cột mốc đang ở trước mắt, người bình thường vượt qua quốc cảnh nhiều lắm là tính là phi pháp lén qua sông, nhưng quân nhân mà vượt qua quốc cảnh thì chính là xâm nhập trái phép quốc gia rồi.

Đội viên khác theo sau chạy đến, Ngô Đông Phương đã bắt đầu quay đầu, đội viên nhao nhao tiến lên mở miệng an ủi, "Lão đại, chúng ta đã tận lực rồi." "Không nghĩ tới bọn hắn sẽ chú ý chuyến bay hàng không dân dụng." "Đều tại ta, đi tới quá muộn."

"Chạy liền chạy, còn lại đều bị đánh chết." Ngô Đông Phương đem súng trường ném cho một tên đội viên trong đó, rút ra dao găm ngồi xổm xuống rạch một đường lên kiện mã giáp mà những tên kia bỏ lại, từ trong đó lấy ra một khối vật màu đen r đưa lên mũi ngửi ngửi.

"Lão đại, là nha phiến sao?" Có đội viên hỏi.

"Không nhận ra, chẳng qua khẳng định không phải A Giao, đưa BÀ MẸ NGƯƠI CHỨ GẤU À đến đây, khiến hắn đến xác nhận một cái." Ngô Đông Phương thuận miệng nói ra.

(*) A Giao: cao/keo da lừa, một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc.

Ngô Đông Phương nói xong, từ đám người đằng sau đi ra một gã mặc trang trung niên nam tử, Ngô Đông Phương quay đầu nhìn về phía người này, nhưng đúng lúc này, phía Tây rừng cây truyền đến một tiếng súng, nương theo lấy súng vang lên, BÀ MẸ NGƯƠI CHỨ GẤU À mắt trái nổ tung, sau đầu tràn ra một mảng huyết vụ, gục xuống.

Chúng nhân nghe được súng vang lên liền lập tức phân tán ẩn nấp, cùng lúc đó mở ra chốt an toàn của súng chuẩn bị nổ súng.

"Mẹ nó thực muốn chết!" Ngô Đông Phương tại lúc BÀ MẸ NGƯƠI CHỨ GẤU À ngã xuống liền lao ra ngoài, hắn rất rõ ràng xảy ra sự tình gì, lũ buôn bán thuốc phiện hận nhất là lũ tuyến nhân nằm vùng, có lẽ bọn chúng đã mạo hiểm quay trở về tìm hiểu nguyên nhân.

Mắt thấy Ngô Đông Phương xông ra ngoài, đội viên khác liền không dám nổ súng, vịn trên chốt an toàn cấp bách đuổi theo ở phía sau.

Chạy theo mấy chục thước, tên kia lập tức nhảy qua lãnh thổ của Miến Điện, lúc này đây Ngô Đông Phương cũng không dừng lại, trực tiếp đuổi theo.

Có đội viên xông tới kéo lại hắn, chỉ vào trang bị định vị trên cổ tay hắn rồi lắc đầu liên tục, trên thân mọi người có định vị trang bị cùng tổng bộ liên thông đấy, nếu là vượt qua quốc cảnh, tổng bộ lập tức liền phát hiện ngay.

Ngô Đông Phương đẩy người đội viên kia ra, lần nữa khom người đi về phía trước.

Chúng nhân thấy thế cũng nhao nhao chạy theo, Ngô Đông Phương quay đầu khoát tay, "Các ngươi không thể liều mạng theo ta, trở về!"

Quát dừng chúng nhân, Ngô Đông Phương chậm rãi tiền lên, cảnh giác đối phương từ trong tối đánh lén đồng thời cũng truy tìm tung tích của đối phương.

Bí mật đi vài trăm thước cũng không có phát hiện bóng dáng địch nhân, nhưng hắn phát hiện ra con đường nhỏ uốn lượn giữa rừng.

Từ bên đường nhỏ đi theo hướng Tây khoàng 10 phút, Ngô Đông Phương nghe được đối diện đường nhỏ trong rừng có tiếng bước chân, chốc lát sau một khuôn mặt đen kịt của một tên buôn thuốc phiện xuất hiện.

Mắt thấy đối phương tiến vào tầm bắn, Ngô Đông Phương rút súng lục ra bắt đầu nổ súng, liên tiếp ba phát, bắn vào chỗ yếu hại của đối phương.

Súng vang lên sau đó, phía tây cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, không hỏi cũng biết hai gã buôn bán thuốc phiện khác cách đó không xa đang nghỉ ngơi nghe được tiếng súng liền bắt đầu bỏ trốn.

Ngô Đông Phương men theo tiếng bước chân nhanh chóng đuổi theo, bởi vì trong rừng có nhiều lá cây thảo mộc to bè, địch ở phía trước cách đó không xa nhưng lại không nhìn thấy bọn hắn, chỉ có thể căn cứ tiếng bước chân phán đoán vị trí nổ súng bắn trả.

Hai tên kia bắt đầu nổ súng đánh trả, phần lớn đạn do hai bên bắn ra đều bị cây rừng ngăn trở, mấy lần hai bên nổ súng nhưng lại không có ai bị thương.

Thời điểm truy đuổi gắt gao, quân địch liền chuyển hướng chạy về phía Nam, trong rừng cây cối bắt đầu giảm bớt, Ngô Đông Phương cuối cùng thấy được thân ảnh đối phương, nhanh chóng nhắm trúng đem một tên buôn thuốc phiện trong đó bắn gục.

Cuối cùng một gã buôn bán thuốc phiện còn lại nhằm thẳng hướng Nam chạy trốn, Ngô Đông Phương cấp bách đuổi theo ở phía sau, càng chạy cây cối càng ít, song phương đều không có ý định nổ súng, trải qua mấy lần nổ súng, đạn trên người hai người cũng không còn bao nhiêu.

Đuổi theo giằng co năm sáu phút, ở phía trước có một tảng đá lớn chặn đường, tên kia cũng dừng lại, quay lại nhìn Ngô Đông Phương, ngay tại lúc Ngô Đông Phương cho rằng tại đây đối phương ẩn tàng súng ngắm dụ mình tới đây, tên kia lại từ khối đá lấy ra một cái dù bao, buộc vào một bên lưng rồi phóng tới phía Nam vách đá.

"Nhân tài nha!" Ngô Đông Phương âm thầm cười lạnh, những thứ này chắc do mấy tên buôn thuốc phiện chuẩn bị trước, vắt óc suy tính vì để tạo một đường sinh cơ đề phòng vạn nhất.

Tên kia chạy đến vách đá thì ngừng lại, xoay người nhìn về phía Ngô Đông Phương đang cấp tốc đuổi theo mà nhổ nước miếng, dựng thẳng lên ngón giữa của tay phải lên nhếch mép.

Cái này là muốn vũ nhục Ngô Đông Phương nhưng lại không thể chọc giận được Ngô Đông Phương, hắn tuy không biết phía sau vách núi là địa thế gì, nhưng lại học qua huấn luyện kĩ năng nhảy dù.

Tên kia làm nhục Ngô Đông Phương, xoay người ung dung nhảy dù, Ngô Đông Phương cấp bách đuổi tới, lăng không nhảy ra ôm lấy phía sau tên kia, rút ra dao găm đâm vào ngực trái tên kia.

Tên kia bắt đầu kịch liệt giãy giụa, Ngô Đông Phương sử dụng cả hai tay và hai chân kẹp chặt đối phương, nhưng vào lúc này, ngẫu nhiên phát hiện một thứ làm hắn sởn gai ốc, ở trong cái dù có cái gì đó đang động đậy. . .