Chương 1: Nhiệm vụ đặc thù

Bộ Giải phóng quân tây nam, tại kí túc xá quan cấp, ba giờ sáng.

"Ngô Đông Phương!" Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

"Đến đây!" Một câu đáp từ bên trong phát ra, cửa phòng được kéo, một người trẻ tuổi từ bên trong bước ra.

"Đừng nói tối qua cậu lại không rửa chân?" Thiếu tá ngoài cửa nghiêng người tiến vào phòng, ấn công tắc bật đèn, đi đến mở cửa sổ ra.

"Tôi lại không có bạn gái, rửa để làm gì." Ngô Đông Phương đi đến bên cạnh thiếu tá, đưa cho anh ta một bản chiến báo, ba năm tại trường quân đội, đây không phải lần đầu gặp phải chuyện này, trung đội trưởng hoặc chỉ đạo viên nửa đêm cầm tốc chiến đi qua gõ cửa nhất định là có nhiệm vụ, còn nhiệm vụ gì phải coi qua bản chiến báo.

"Cậu mà cứ lôi thôi như vậy, vĩnh viễn không có bạn gái." Trung đội trưởng từ trong túi lấy ra một điếu thuốc lá.

"Cái này không phải là lôi thôi, cái này gọi là khí tức nam nhân." Ngô Đông Phương đoạt lấy điếu thuốc từ trong tay trung đội trưởng đưa lên miệng, "Quy định bộ đội cấm hút thuốc, anh thân là quan chức phải làm gương."

Trung đội trưởng mặc kệ lời này, lại rút ra một điếu khác châm lửa.

Nhanh chóng xem hết nội dung chiến báo, Ngô Đông Phương lặng yên nhíu mày, đây là nhiệm vụ một lần truy bắt bọn buôn bán thuốc phiện, loại chuyện này bình thường do cảnh sát địa phương cùng đặc công xử lý, bình thường sẽ không dùng đến bộ đội đặc chủng.

"Đánh trong rừng cây cậu khá am hiểu, cậu dẫn đội, 20 phút nữa máy bay cất cánh, chờ một chút sẽ có hướng dẫn chi tiết kỹ lưỡng truyền tới, cậu mang lên máy bay mà coi." Trung đội trưởng nói ra.

"Loại chuyện này “độc cảnh (*)” cùng đặc công hoàn toàn có thể xử lý, tại sao phải tìm chúng ta?" Ngô Đông Phương nhếch môi hỏi.

*P/s: “Độc cảnh” hiểu nôm na là cảnh vụ, ngang chức vụ công an thời nay

"Đối phương có hơn bốn mươi người, có mang súng, còn là do chúng ta tiếp nhận thì thích hợp hơn một chút." Trung đội trưởng nói ra.

"Đặc công chỉ có thể đối phó cầm đao kiếm hay sao?" Ngô Đông Phương bóp tắt thuốc lá, mặc trang bị lên.

Trung đội trưởng đứng dậy, "Bọn họ thường là dọa chạy người, đem thuốc phiện mang về. Nhưng lần này thượng cấp yêu cầu chẳng những muốn chặn được mối thuốc phiện, còn muốn đem lũ buôn bán thuốc phiện một mẻ hốt gọn, như thế mới có hiệu quả chấn nhϊếp."

"Hiểu rồi." Ngô Đông Phương mặc xong quần rồi đi ra ngoài cửa, "Ba đội tinh nhuệ chuẩn bị vũ khí, năm phút đồng hồ sau xuất phát."

Trong lúc trung đội trưởng đi gọi Ngô Đông Phương, ba tiểu đội đã nghe được khẩu hiểu sẵn sàng chờ lệnh, Ngô Đông Phương sau khi phát lệnh, những tiểu đội chiến đấu theo thứ tự lao tới phòng chứa vũ trang.

"Trương Chí, cậu tốt nghiệp chưa lâu, còn chưa quen thuộc tình huống, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, cậu không nên đi." Ngô Đông Phương ngăn cản một gã thiếu úy chạy ở cuối cùng

Thiếu úy bị ngăn lại không rõ ràng cho lắm, kinh ngạc nhìn về phía Ngô Đông Phương, lại quay ra nhìn trung đội trưởng ở trong phòng.

Trung đội trưởng bóp tắt tàn thuốc đi ra, đưa tay tháo quân hàm trên trang phục của người thiếu úy, "Lúc thi hành nhiệm vụ không nên đeo quân hàm, không thể để cho đối thủ biết rõ ai là chỉ huy viên."

Thiếu úy bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.

"Mau đi đi." Trung đội trưởng khích lệ vỗ vỗ bả vai thiếu úy.

Sau đó viên thiếu úy nhanh chân bám theo đội, Ngô Đông Phương quay đầu nhìn về phía trung đội trưởng, "Huấn luyện cùng đánh trận là hai chuyện khác nhau, gia hỏa này tố chất tâm lý không tốt."

"Ai cũng đều có lần thứ nhất nha." Trung đội trưởng khoát tay áo, "Hơn nữa, anh bây giờ là phó trung đội trưởng, cậu ta mới là tiểu đội trưởng tiểu đội 3, cậu giữ hắn ở lại thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Ngô Đông Phương bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu đội 3 là do một tay hắn dẫn dắt đấy, tháng trước chức vụ được cấp trên tiến hành điều chỉnh, hắn tấn thăng làm phó trung đội trưởng, trao quân hàm Trương Chí thay thế hắn tiếp quản tiểu đội 3 này, đây là nhiệm vụ đầu tiên của Trương Chí, núi hoang rừng rậm nghênh chiến hơn bốn mươi tên võ trang buôn bán thuốc phiện cũng không phải là cơ hội luyện tập tốt.

"Tôi trở về cầm bản sao tư liệu cho anh." Trung đội trưởng bước nhanh rời khỏi.

Ngô Đông Phương trở về phòng châm thuốc lá, cầm thiết bị ghi âm, đi lên lầu hay nhà để vũ trang để lấy vũ khí, lúc này các chiến sĩ đã mặc vào áo chống đạn, áo chống đạn bộ đội đặc chủng so sánh với áo chống đạn cảnh vụ nhẹ hơn không ít, ngụy trang sau lớp áo bên ngoài.

Các chiến sĩ đều có kinh nghiệm thực chiến, đều biết phải mang theo những thứ gì cần thiết, việc Ngô Đông Phương cần phải làm là xác định số lượng và chủng loại hỏa lực quân trang, còn phải báo cho toàn quân là có nên mang loại trang bị đặc thù nào không.

Mười lăm phút sau đó, chỉnh trang xếp thành hàng, Ngô Đông Phương đem máy ghi âm loại nhỏ ném cho Trương Chí, làm nhiệm vụ chính là trên chiến trường, dựa theo quy định mỗi người đều muốn nói mấy câu, vạn nhất không về được, thì sẽ trở thành di ngôn.

Trương Chí tiếp được máy ghi âm, ấn xuống phím ghi âm, "Ba mẹ, con hôm nay phải làm nhiệm vụ, đừng lo lắng cho con, không quản nhiệm vụ dù nguy hiểm thế nào, ta đều có lòng tin đi hoàn thành nó, từ xưa trung hiếu không thể song toàn, nếu như con con có mệnh hệ gì, hai người hãy bảo trọng thật tốt."

Trương Chí nói đến đây hơi chút dừng lại, lại nói tiếp: "Tiểu Lâm, ta đây đi sinh tử chưa biết, không quản xảy ra chuyện gì, ta đều vĩnh viễn thích ngươi."

Trương Chí vừa dứt lời, trong đội liền truyền đến phốc phốc cười trộm, Trương Chí nghe tiếng sắc mặt đỏ thẫm, vội vàng đem máy ghi âm trả lại.

"Tất thắng!" "Tất thắng!" "Tất thắng!" "Tất thắng!" "Tất thắng!" "Tất thắng!" "Tất thắng!" "Tất thắng!" "Tất thắng!"

Chín tiếng hô lớn biểu lộ đội viên tất thắng quyết tâm, cũng làm cho Trương Chí rất là quẫn bách, xấu hổ vô cùng.

Mắt thấy Trương Chí vô cùng lúng túng, Ngô Đông Phương liền không theo thường lệ hô lớn tất thắng, mà là cầm lại máy ghi âm nhanh chóng nói ra, "Trước khi đi, ta để nửa bình mao đài giấu ở trên hộc tủ, tiền lương kẹp tại dưới đệm giường, nếu trở về được, mao đài trả lại cho chỉ đạo viên, tiền đưa cho tam thẩm."

(*) Mao Đài: là một loại rượu nổi tiếng ở Trung Quốc.

Ngô Đông Phương nói xong, đem máy ghi âm đưa cho trung đội trưởng, từ trong tay người kia lấ bản sao tư liệu, chuyển hướng mọi người phất phất tay, "Lên xe."

"Phó trung đội trưởng nói tam thẩm là ai?" Trương Chí thấp giọng hỏi thăm bên cạnh một gã chiến sĩ.

"Là mẹ nuôi của lão đại, một quả phụ thật tốt." Chiến sĩ thuận miệng trả lời.

Lên xe hoàn tất, hai chiếc Jeep nhằm hướng sân bay quân dụng.

"Ngươi không trở về phòng trực ban mà làm gì ở đây?" Ngô Đông Phương xoay người hô về hướng trung đội trưởng.

"Tra tìm tang vật." Trung đội trưởng cười nói.

"Cái bình đấy ta đã đưa lên miệng uống, còn nhổ nước miếng vào, ấy ấy ấy, cậu có nghe không đấy. . ."

Sân bay quân dụng cách nơi đóng quân không xa, một cái máy bay loại nhỏ đã sớm hoàn tất công tác chuẩn bị cất cánh, mọi người trèo lên lên phi cơ, máy bay lập tức cất cánh.

Ngô Đông Phương cúi đầu nhìn kỹ bản sao tư liệu, bản sao tư liệu có ba trang, nhưng phần lớn đều là thông tin ghi chép về phần tử buôn lậu thuốc phiện, tội phạm và hình dáng miêu tả, hắn không nhìn những thứ này, thứ hắn quan tâm là tư liệu cho hành động lần này, lần này đối phương tổng cộng có bốn mươi bốn người, mỗi tên đều trang bị súng ngắn, súng trường, lựu đạn, thuốc nổ và 200kg thuốc phiện.

Tại đây trong 40 tên vận chuyển trái phép thuốc phiện thì có tuyến nhân (*), những tin tức này là tuyến nhân (*) tại đêm hôm trước ngầm báo qua, tại vận độc trong quá trình trừ thủ lĩnh, những người khác là không thể mang theo công cụ truyền tin đấy, lúc này chỉ dẫn bọn họ con đường duy nhất chính là tuyến nhân (*) dấu tại trên thân thể định vị trang bị.

Ngô Đông Phương xem hết tư liệu rồi đưa cho Trương Chí, chuyển cả hình ảnh và vị trí hiện tại của tuyến nhân, căn cứ vị trí của người đó, đám buôn bán thuốc phiện này đang ở trong vùng cảnh nội nước ta.

"Lão đại, không đúng a, tại sao tự dưng bọn chúng lại quay đầu trở về?" Đội viên nói ra.

"Tuyến nhân còn sống không?" Ngô Đông nhíu mày nhìn các vị trí trên màn hình radar.

"Điểm định vị vẫn chậm chạp chuyển động, hẳn là sống sót." Đội viên đáp.

Ngô Đông Phương nghe vậy thì trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, tập đoàn tội phạm đối với những kẻ làm tuyến nhân là rất thống hận bọn họ đấy, nếu như bị bọn chúng phát hiện, nhất định lập tức bị gϊếŧ chết, nếu như tuyến nhân (*) còn sống, vậy cho thấy thân phận của hắn không bại lộ. Tuyến nhân (*) thân phận không bại lộ, thì tại sao lũ tội phạm nửa đường lại quay đầu.

"Lộ tuyến bay của chúng ta có thông báo xung đột với tuyến bay dân dụng đi Myanmar không?" Ngô Đông Phương hướng lên khoang điều khiển la lớn, khu vực của địch nằm ở rừng núi, rất khó để tổ chức vây bắt quy mô, thứ uy hϊếp bọn chúng chỉ có thể là nhảy dù đánh chặn.

"Có, trước khi cất cánh chúng ta đã gửi yêu cầu cho sân bay quản chế hàng không." Tay lái phụ tháo tai nghe xuống quay đầu đáp.

"Quản chế hàng không đã hoãn chuyến bay dân dụng, có khi tai mắt của chúng ở sân bay đã thấy và thông báo lại cho địch, đây rất có thể là nguyên nhân chúng nửa đường quay đầu." Ngô Đông Phương đoán được manh mối.

*P/s: “Tuyến nhân” hay còn gọi là người nằm vùng

"Chuyến bay trì hoãn có rất nhiều nguyên nhân, cũng bởi vì chuyến bay trì hoãn liền quay đầu trở về, có phải hay không có chút chuyện bé xé ra to?" Trương Chí nói ra.

"Buôn lậu thuốc phiện là tội chết, bắt đươc chắc chắn là xử bắn, bọn hắn không thể không cẩn thận." Ngô Đông Phương nói xong quay đầu nhìn về phía đội viên chịu trách nhiệm hình ảnh, "Cự ly của chúng với quốc cảnh còn xa không?"

"Còn chưa đến ba mươi kilômét." Đội viên đáp.

"Chúng ta đến đấy mất bao nhiêu thời gian?" Ngô Đông Phương quay đầu nhìn về phía khoang điều khiển.

"Thời gian bay là một giờ." Tay lái phụ đáp.

"Nhanh nhất cần phải bao lâu." Ngô Đông Phương truy vấn.

Cơ trưởng quay đầu trả lời, "Nửa giờ, chẳng qua như vậy tiếng động cơ sẽ rất lớn, rất khó để ẩn tàng dấu vết."

Ngô Đông Phương nhìn những đội viên chung quanh, nếu tăng tốc thì khả năng nguy hiểm là cao hơn rất nhiều, tuy nhiên quyết định trong tay hắn, tuy nhiên nên trưng cầu ý kiến đội viên.

Ngô Đông Phương chuyển ánh mắt tới mọi người, chúng nhân tất cả đều gật đầu.

"Có nên xin chỉ thị thượng cấp?" Trương Chí có cái nhìn bất đồng.

"Không còn kịp rồi." Ngô Đông Phương khoát tay áo, quay ra phía cơ trưởng, "Trong vòng nửa giờ, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu."

Máy bay tăng tốc, thân máy bay rung mạnh lên rõ ràng, chúng nhân lấy ra mực màu bôi lên mặt ngụy trang. Hơn 20 phút sau, gần sát mục tiêu, chúng nhân bắt đầu đeo dù chuẩn bị nhảy xuống.

"Tất cả cùng kiểm tra lại vũ khí trang bị cũng như thiết bị định vị." Ngô Đông Phương hạ lệnh.

"Tuyến nhân (*) có ám hiệu là "Bà mẹ ngươi là gấu à " không nên ngộ thương hắn, mặt khác bọn buôn bán thuốc phiện thì hết thảy. . ." Ngô Đông Phương làm hành động tay cắt ngang cổ.

"Phó trung đội trưởng, thượng cấp yêu cầu chúng ta truy bắt tội phạm, không phải đem bọn họ đều gϊếŧ." Trương Chí mang tài liệu chỉ thị từ trong túi ra.

Ngô Đông Phương nghe vậy nghiêng đầu nhìn Trương Chí một cái, lại chuyển hướng mắt liếc nhìn đội viên bên cạnh ra ý một cái, người kia hiểu ý, tay ấn vào phía sau mũ bảo hiểm của Trương Chí lôi mạnh vào vách máy bay, trực tiếp đánh ngất.

"Không nên để thằng ngốc này xuống dưới, nếu không an toàn của hắn khó gánh mà còn liên lụy chúng ta." Đội viên vừa động thủ thắt dây an toàn choTrương Chí.

"Máy bay chấn động quá lớn, Trương thiếu úy không cẩn thận bị đập đầu nên bị hôn mê. Ngô Đông Phương móc ra điếu thuốc lá hít một hơi, chuyển đưa cho những người khác.

"Đúng, chúng ta đều thấy”. Chúng nhân cười ha ha.

"Ngô đội trưởng, đến, cần xuống độ cao tám trăm mét?" Phó cơ trưởng quay đầu lại nói.

"Không cần, 1200m mở khoang máy bay." Ngô Đông Phương nói xong hướng về phía mọi người làm cái vòng tròn thủ thế, chúng nhân hiểu ý gật đầu, thông qua việc khống chế dù nhảy mà từng người phải đứng ở các vị trí khác nhau, Ngô Đông Phương đây là muốn cầu mọi người phân thành bốn tướng chung quanh, đem địch nhân bao vây tiêu diệt.

Cửa khoang từ từ mở ra, áp lực không trung lập tức xộc vào.

"Bảo vệ quốc gia!" Ngô Đông Phương lớn tiếng hô.

"Tất chiến tất thắng!" Chúng nhân đồng thanh đáp lại.

Hô xong khẩu hiệu, chúng nhân men theo dây kéo đi tới chỗ cửa khoang, mở chốt bảo hiểm dây an toàn, đồng thời cùng nhảy xuống.

Nhưng vào lúc này, phía dưới rừng rậm xuất hiện lửa lớn, tiếng súng ác liệt khắp nơi. . .