Chương 9

Edit: Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

----

Người đi đường chỉ trỏ vào đoàn xe.

"Đây là xe thú hộ tống tế phẩm sao? Tại sao không đi khu Dị Thú, mà lại đưa đến trấn?"

"Hình như trên đường bị dị thú tập kích, nữ tế trong xe bị kinh hãi, cho nên cho phép bọn họ đến trong trấn nghỉ ngơi hai ngày."

"Ha ha, đã bị xem như tế phẩm thì cần gì phải vẽ vời thêm chuyện."

"Ai biết được. Có lẽ nữ tế khá là mảnh mai, nếu như ngoài ý muốn bị dọa chết thì đoán chừng bên kia cũng khó xử lý, cho nên đành phải trấn an."

"Đúng vậy, lễ tế bội thu mỗi lần hiến tế đều cần 50 nam tế và 50 nữ tế. Nhưng quy tắc không chết, nữ tế có thể hạ thấp số lượng một chút. Không có cách nào, nữ tế phải được nuôi từ bé, tốn nhiều thời gian và sức lực, dễ hao tổn trong quá trình vận chuyển. Khác với nam tế, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, trong lao ngục tử tù rất nhiều. Xem tình hình thì số lượng đội nữ tế này ở trên đường bị hao tổn không hề nhỏ."

. . .

Đoàn xe càng ngày càng xa, dần dần bắt đầu đi lệch khỏi đường lớn, tiếng nghị luận xung quanh cũng dần biến mất. Rất nhanh đoàn xe đã lái vào một con ngõ nhỏ yên tĩnh, dòng người dừng lại xếp hàng dài trước một phủ đệ giàu có tên là "Xuân Uyển".

Sau khi hộ vệ gõ cửa thì một lúc sau cửa mở ra, hơn chục vυ" già xếp thành một hàng đi ra.

Thủ lĩnh râu quai nón nháy mắt với đám vυ" già ở phía sau xe thú, ẩn ý là mang tất cả các thiếu nữ xuống xe.

Kiểm kê xong, hết thảy mười một người, mỗi khuôn mặt đều ủ rũ.

Sau đó đám vυ" già mới này dẫn nhóm thiếu nữ uể oải suy sụp vào phủ đệ.

Sau khi tất cả các thiếu nữ đều vào nhà, cửa đã hoàn toàn đóng lại. Thủ lĩnh râu quai nón đợi khoảng mười lăm phút mới chỉ huy một nhóm thị vệ và ba chiếc xe thú nhanh chóng sơ tán.

Sau khi Tống Lương Tiêu và những người khác được vυ" già đưa vào Xuân Uyển thì việc đầu tiên họ làm là tắm rửa.

Trong gần 20 ngày từ dịch trạm đến trấn An Bình, không ai trong số họ tắm. Thậm chí rửa mặt và súc miệng cũng không phải ngày nào cũng làm, vì phải gấp rút lên đường nên phần lớn thời gian bọn họ phải ăn uống, giải quyết trong xe thú. Vì vậy dù làn da đẹp đến đâu cũng không chịu nổi thân thể đã bốc mùi chua.

Trong Xuân Uyển này không chỉ có đình viện tinh xảo, mà còn có một bể tắm lớn được xây dựng ở hậu viện. Sau khi vào bể tắm, các vυ" già lập tức kỳ cọ cho các thiếu nữ bốc mùi hôi hám từ đầu đến đuôi.

Tống Lương Tiêu là người miền Nam, hoàn toàn không quen bị người khác cọ xát. Nhưng nàng chống cự cũng vô ích, chỉ có thể chịu đựng, những thiếu nữ còn lại cũng không phản đối, giống như đã quen bị đối xử như gia súc.

Kì cọ người sạch sẽ xong, vυ" già đuổi bọn họ vào bể tắm. Chỉ để lại hai hộ vệ, những người còn lại trực tiếp rời đi.

Ngâm mình trong làn nước ấm áp thoải mái, các thiếu nữ không khỏi phát ra những tiếng thở dài thỏa mãn. Tống Lương Tiêu cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi đều bị gột rửa, thoải mái đến không muốn động đậy, ngay cả màn sương bao phủ trái tim nàng cũng mờ đi một chút.

Khi tất cả mọi người đang nhắm mắt tận hưởng sự thoải mái và ấm áp hiếm có này. Chỉ có Huyên Thảo cuộn mình trong góc bể tắm, khẽ cau mày với vẻ mặt tâm sự nặng nề.

Đậu Khấu và Bạch Cao trong số năm người thỉnh thoảng liếc nhìn Huyên Thảo và nhìn nhau vài lần ngầm hiểu ý.

Thời gian thoải mái tắm rửa kéo dài hơn mười lăm phút đồng hồ, đám vυ" già lại tràn vào gọi các nàng, nhìn sắc trời lúc này cũng sắp đến giờ cơm tối.

Hôm nay đám vυ" già không nhốt bọn họ vào phòng ăn riêng mà kê bàn trà ở tiền sảnh rộng rãi, để bọn họ ở tiền sảnh dùng bữa.

Trong sảnh trước, có mười một chiếc bàn trà bày sẵn điểm tâm tinh xảo, trên mỗi bàn còn chuẩn bị một chiếc bình sứ màu lam và một chén nhỏ.

Các thiếu nữ sau khi từ bể tắm đi ra, cảm thấy mệt mỏi và đói hơn khi thư giãn đi qua. Nhiều người trong số họ đã ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm.

Tống Lương Tiêu cũng không ngoại lệ, nàng lần lượt cho những chiếc bánh ngọt tinh xảo đó vào miệng, lớp vỏ mềm dẻo và nhân ngọt ngào lập tức chiếm lấy dạ dày của nàng, có thể thấy thức ăn và gia vị ở thế giới này không phải là khan hiếm, khi nàng ăn canh rau dại vào đêm đầu tiên ở trong xe thú thì đã biết. Sau đó rót chất lỏng trong bình sứ vào cốc, mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn ra. Nàng nhấp một ngụm, chất lỏng đó ngọt và ngon, nhưng nó không phải là rượu, có chút giống như nước trái cây, dễ uống, hương vị không thuộc phạm vi hiểu biết của nàng.

Một lúc sau, đám vυ" già lần lượt bước vào với đủ loại đĩa đựng thức ăn, chất đầy bàn trước mặt mọi người.

Trong đĩa có thịt và rau, màu sắc tươi sáng, mùi thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Thức ăn vừa bưng lên bàn. Tất cả mọi người đều cúi đầu yên lặng ăn, ngoại trừ tiếng đũa chạm vào đĩa, không ai nói chuyện.

Tống Lương Tiêu cảm thấy đồ ăn trên bàn trà này hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của một bữa tiệc. Nàng vừa ăn vừa thắc mắc, nàng vẫn còn nhớ rất rõ những khó khăn và sợ hãi mà mình đã trải qua trên đường, nhưng bây giờ nàng lại được đối xử như một vị khách quý, đãi ngộ mâu thuẫn như vậy càng khiến nàng không hiểu nổi. Những thiếu nữ bị tụ tập lại với nhau này rốt cuộc có thân phận gì?

Đáng tiếc khi không ai có thể cho nàng một câu trả lời chính xác, cho dù ở trước mặt nói cho nàng, thì vẫn không rõ tình cảnh của mình bởi vì nàng nghe không hiểu.

Sau khi ăn no bụng, bởi vì trong lòng đầy lo lắng nên lực hấp dẫn của đồ ăn cũng giảm đi. Tống Lương Tiêu cảm thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết, cơn buồn ngủ này dần dần đóng băng suy nghĩ của nàng. Tạm thời che đi một tia khủng hoảng trong trực giác, trời đất bao la đi ngủ là tốt nhất, bây giờ nàng chỉ muốn tìm một chỗ để nằm xuống rồi trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Mà đám vυ" già so với các càng hiểu rõ nhất, nhanh chóng chạy tới thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng nhỏ ở hậu viện.

Giống như ở dịch trạm trước đây, năm sáu thiếu nữ ở chung một phòng. Tống Lương Tiêu và bốn người kia vẫn ở cùng nhau, sáu người còn lại ở sát vách.

Phòng ở đây mặc dù là hai chiếc giường đối mặt nhau, nhưng điều kiện so với dịch trạm tốt hơn nhiều. Tường trắng sạch sẽ, giường gỗ chắc chắn, nệm êm, chăn bông ấm áp sạch sẽ.

Tống Lương Tiêu vừa nằm lên giường liền chìm vào giấc ngủ say. Nốn thiếu nữ khác cũng giống như cô, buồn ngủ đến mức không muốn nói chuyện. Một lúc sau chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều trong căn phòng.

Nhưng sau một khắc, Huyên Thảo ngủ ở rìa giường đột nhiên mở mắt ra!

Sau khi mở mắt ra, Huyên Thảo vẫn không nhúc nhích. Nàng lắng nghe tiếng hít thở của mọi người, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà đến. Nhưng mỗi khi sắp ngủ, nàng sẽ dùng móng tay hung hăng nhéo vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Sau khi vật lộn với con ma ngủ không biết bao lâu, cuối cùng vào một thời điểm nào đó, bên ngoài khung cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhẹ.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng gõ cửa dù nhẹ đến đâu cũng sẽ vô cùng chói tai. Huyên Thảo kích động đến tỉnh cả ngủ, vội vàng xuống giường đi đến bên song cửa sổ.

Nàng hạ giọng như bị nhét bông vào cổ họng: "Đừng gõ."

Quả nhiên, tiếng gõ cửa ngừng lại. Nàng thấp giọng run run hỏi: "Ngươi là ai..."

"Ngươi không cần biết ta là ai, ta chỉ hỏi ngươi có muốn sống không? Ta có thể giúp người thoát khỏi phủ đệ này."

Ánh trăng bên ngoài chiếu vào bệ cửa sổ, trên bệ cửa sổ đúc ra một bóng người màu đen. Nên ngoài quả nhiên có người đứng, thanh âm trầm khàn, giống như nam nhân. Thẳng thắn nói ra khát vọng trong nội tâm của nàng!

Nhưng Huyên Thảo không có trả lời ngay, nàng vẫn giữ lấy một tia cẩn trọng. Rự hỏi tại sao đối phương muốn giúp họ trốn thoát, liệu có mờ ám nào trong đó hay không? Liệu nàng có nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác hay không?.v.v.

Mà tựa hồ đối phương cũng không muốn nghe đáp án của nàng, trầm mặc một lát, lại tiếp tục nói: “Ngày mai cũng tại giờ Dần, ta giúp ngươi mở ra khóa phòng này, sau đó dẫn dụ hộ vệ và vυ" già rời đi. Các ngươi có một khắc đồng hồ để chạy đến phía sau nhà bếp, cửa phía tây nơi đó không khóa, ngươi có thể từ đó trốn khỏi phủ đệ. Hơn một khắc hộ vệ và vυ" già sẽ quay lại. Còn việc có trốn hay không là do các ngươi quyết định."

Nói xong, cái bóng chiếu trên song cửa sổ nhanh chóng biến mất. Nhanh đến nỗi Huyên Thảo chưa kịp mở miệng giữ lại. Vào lúc bóng đen biến mất thì có tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng thì thào và tiếng ngáp của vυ" già cách đó không xa, rõ ràng là vυ" già gác cửa đã về!

Huyên Thảo không dám đứng ở cửa sổ nữa, sợ bị phát hiện, nàng vội xoay người leo lên giường.

Khoảnh khắc cô nằm xuống, ánh mắt thoáng nhìn Đậu Khấu và Bạch Cao đang mở to mắt yên lặng nhìn nàng.

"Huyên Thảo. . ."

Bạch Cao muốn nói lại thôi.

Hiển nhiên vừa rồi hai người đều nhìn thấy cảnh tượng kia, hơn nữa xung quanh yên tĩnh như vậy, hẳn là bọn họ có thể nghe được người ngoài cửa sổ nói cái gì.

Huyên Thảo chỉ ra cửa, bảo họ tạm thời không được nói chuyện.

Nàng vốn không nghĩ giấu diếm bọn họ, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột và kỳ quái, cho nên nàng vốn định sau khi tìm ra mục đích của đối phương mới nói cho mọi người biết. Bây giờ hai người đều nghe thấy, lúc này đám vυ" già bên ngoài bắt đầu nói chuyện phiếm, nàng cũng không giấu diếm gì nữa mà kể cho hai người nghe chuyện xảy ra trên xe thú lúc trưa.

Đậu Khấu và Bạch Cao nghe xong im lặng một lúc lâu, cho đến khi Đinh Hương, người đang ngủ ngon lành trên giường, thốt ra một loạt tiếng thì thầm không rõ ý nghĩa,

Bạch Cao lúc này mới chậm rãi hỏi: "Hắn nói là thật sao? Hắn sẽ giúp chúng ta chạy trốn sao?" nghe xong trầm mặc hồi lâu, thẳng đến Đinh Hương đang ngủ say sưa phát ra một chuỗi không rõ ý nghĩa lầm bầm ở giường đối diện.

Huyên Thảo nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hắn nói như vậy, nhưng ta cũng chưa xác định rõ, cũng không cách nào đoán được hắn tại sao lại giúp chúng ta."

Bạch Cao lại hỏi: "Nếu ngày mai là giờ Dần, khóa cửa thực sự mở ra thì chúng ta đi hay không đi?"

Không khí trầm mặc một hồi, tiếng Huyên Thảo nghiến răng nghiến lợi truyền đến: "Đương nhiên là đi! Vì cái gì không đi?! Ở lại nơi này nhất định chỉ có con đường chết, coi như chạy trốn đến một hố lửa khác thì chí ít Chúng ta còn có quyền lựa chọn. Nếu là thật, ta nguyện ý đánh cược một lần!"

"Đậu Khấu nói đúng." Huyên Thảo tán thành, "Lấy năng lực của chúng ta, muốn thoát khỏi đám vυ" già trông coi đã rất khó, huống chi là hộ vệ trong phủ đệ này, mặc dù chúng ta không nhìn thấy bọn họ, nhưng nhất định có người ở trong bóng tối, cho nên đây có lẽ là cơ hội trốn thoát duy nhất của chúng ta."

"Vậy mang theo Đinh Hương sao?"

Bạch Cao nói rồi nhìn Đinh Hương đang ngủ ngon lành trên chiếc giường đối diện.

Huyên Thảo kiên quyết nói: "Đương nhiên phải mang, trong khoảng thời gian này, Đinh Hương cũng giống như muội muội của chúng ta, chúng ta không thể cứ bỏ mặc nàng như vậy."

"Mang Đinh Hương không có vấn đề, nhưng không được mang theo nữ nhân kia, để cho nàng ta ở đây tự sinh tự diệt."

Đậu Khấu nói xong, còn nhìn chằm chằm vào Tống Lương Tiêu, người đang nằm ngủ say cạnh Đinh Hương.

Huyên Thảo suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không, ít nhất chúng ta cũng nên nói cho nàng ta biết, trốn hay không là chuyện của nàng ta."

Đậu khấu nhất thời bất mãn nói: "Tại sao?! Ngươi đã quên nữ nhân này chế nhạo chúng ta như thế nào sao? Nàng ta nói chúng ta đều là quỷ đoản mệnh! Ngươi có phải đã quên!"

Huyên Thảo thở dài nói: “Nếu nàng ta là Thích Vân Vi lúc trước thì ta sẽ không muốn mang theo nàng ta cùng chạy trốn. Nhưng trên thực tế nàng ta chỉ là tên giả mạo dùng để thay thế cho Thích Vân Vi thật, là người đáng thương như chúng ta, cần gì phải thấy chết không cứu? Hơn nữa, nếu không nói cho nàng ta, ngộ nhỡ đến giờ Dần nàng ta tỉnh dậy phát hiện hành động của chúng ta, rồi hét to thu hút những vυ" già kia. Điều này không tốt cho việc chạy trốn của chúng ta, không bằng mang theo nàng ta. Còn về việc ra ngoài như thế nào chờ trốn thoát lại nói?"

"Ngươi nói nàng không phải Thích Vân Vi?" Đậu Khấu bắt được từ mấu chốt, không khỏi cao giọng nói: "Làm sao có khả năng! Đừng phát loạn thiện tâm! Ta vĩnh viễn nhớ kỹ cái khuôn mặt đáng ghét này!"

Huyên Thảo vội vàng làm một động tác nhỏ giọng, xem đám vυ" già không có động tĩnh, sau đó nói với hai thiếu nữ những gì nàng suy đoán, cuối cùng nói: "Nếu các ngươi không tin, ngày mai có thể thử nàng ta, nghe nàng ta nói chuyện một chút sẽ rõ."

Đậu Khấu cũng không phải người vô lý, nàng gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai ta thử nàng ta. Chúng ta cùng nhau thương lượng có nên mang nàng ta cùng nhau bỏ trốn hay không."

Huyên Thảo không phản đối, nàng chỉ đang nghĩ: Mình đã quan sát suốt dọc đường. Bất kể các nàng đang nói chuyện hay những vυ" già đó đang nói chuyện, đôi mắt của Thích Vân Vi giả mạo này đều mang tia mù mờ. Bây giờ xâu chuỗi lại với nhau, rất có thể là do đối phương nghe không hiểu tiếng Đại Vọng. Nếu đúng như vậy thì tiếp theo bọn họ phải làm sao để thuyết phục đối phương cùng nhau bỏ trốn?