Chương 10

Edit: Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

----

Ngày hôm sau, Tống Lương Tiêu bị đánh thức bởi tiếng mở cửa của vυ" già.

Nàng ngủ một giấc rất ngon, ngay cả nằm mơ cũng không có, dường như nhắm mắt lại là mặt trời đã sáng. Nàng có thể cảm giác được sau khi ngủ đủ giấc tinh thần của mình rất tốt.

Vυ" già mang nước sạch tắm rửa cho bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến tiền sảnh nơi hôm qua bọn họ dùng bữa tối, ở đây cũng có mười một chiếc bàn bày điểm tâm tươm tất.

Sau khi các nàng ăn xong, vυ" già lại dẫn họ trở lại phòng và tiếp tục dùng dây xích khóa trái cửa từ bên ngoài.

Mặc dù ở đây ăn ngon, điều kiện ăn ở tốt nhưng Tống Lương Tiêu vẫn chưa thể thư giãn hoàn toàn. Cảm thấy mình đang ngồi tù, một ngày bằng một năm, các nàng không có chút tự do nào.

Lúc trước đường xá bôn ba, nửa cái mạng đều sắp không còn, tự nhiên không còn tinh thần mà suy nghĩ. Đến nay ăn uống no đủ, lại bị nhốt trong phòng kín, bao buồn bực chôn giấu trong lòng đều xông ra.

Nàng nhớ cha mẹ và Đường Thành vô cùng! Nghĩ đến đám cưới mà nàng đã lên kế hoạch từ lâu và chiếc váy cưới xinh đẹp mà nàng không thể mặc, cảm giác nóng lòng muốn về nhà tràn ngập trong l*иg ngực!

Lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh nàng: "Này, lại đây, chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Tống Lương Tiêu ngước mắt lên thì thấy thiếu nữ mặt tròn, là một trong bốn người có thái độ tệ nhất với nàng đang miễn cưỡng nhìn nàng. Các thiếu nữ còn lại ở phía sau cũng đang nhìn về phía này.

Xem các nàng như có chuyện muốn tìm mình.

Tống Lương Tiêu có chút xấu hổ. Đậu Khấu thấy trên mặt nàng tràn đầy ngượng ngùng, ánh mắt trống rỗng cũng không còn kiêu căng như trước, đối với lời nói của Huyên Thảo cũng có chút tin tưởng, lập tức thăm dò thêm: "Này ! Đồ ngốc! Ngươi có qua hay không nói một câu nha!’’

Cho dù có người gọi nàng là đồ ngốc, Tống Lương Tiêu vẫn không phản ứng quá khích. Nàng nhìn Đậu Khấu, do dự một lúc rồi cuối cùng thở dài: "Xin lỗi, ta không hiểu ngươi đang nói gì."

Đậu Khấu sắc mặt hơi thay đổi, lúc mắng đồ ngốc mà đối phương vẫn không phản ứng thì đã đoán được kết quả. Đến khi Tống Lương Tiêu nói chuyện thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Nàng quay đầu nhìn về phía Huyên Thảo nói: "Ngươi nói không sai, chúng ta bây giờ nên làm gì? Nàng không hiểu cũng không nói, chúng ta làm sao giải thích với nàng đây?"

Đinh Hương nhỏ nhất cũng không biết làm sao, không khỏi hỏi: "Huyên Thảo tỷ tỷ, các tỷ đang làm gì vậy?"

Huyên Thảo sờ bả vai Đinh Hương, ra hiệu cho nàng yên tâm, nói: “Lát nữa muội sẽ biết.”

Sau đó nàng đối Đậu Khấu nói: "Kéo nàng qua, ta giải thích với nàng. Mọi người nhỏ giọng, tuy rằng những vυ" già kia hiện tại không canh gác bên ngoài, nhưng không ai biết bọn họ khi nào sẽ tới."

Đậu Khấu tặc lưỡi, nắm lấy tay Tống Lương Tiêu kéo nàng vào giữa bốn người họ.

Tống Lương Tiêu cũng không cự tuyệt, nàng nhìn ra được những thiếu nữ này hình như có chuyện gì rất quan trọng, cho dù biết mình nghe không hiểu và nói không được cũng nhất định phải tự nói với mình.

Huyên Thảo đầu tiên thấp giọng giải thích với Đinh Hương những gì đã xảy ra ngày hôm qua và quyết định của mọi người.

Đinh Hương mặc dù là người nhỏ tuổi nhất, nhưng nàng cũng biết rằng làm tế phẩm không phải là một lối thoát tốt. Ngay cả khi nàng sợ hãi không biết về những việc sau khi trốn thoát. Nàng chỉ biết mím môi và nắm chặt tay, ủng hộ quyết định của ba tỷ muội.

Khi nói đến Tống Lương Tiêu, giải thích trở nên hơi khó khăn.

Huyên Thảo khua tay múa chân, Đậu Khấu cũng nhảy cẫng lên bên cạnh nàng, sử dụng toàn bộ ngôn ngữ cơ thể. Tống Lương Tiêu cuối cùng cũng hiểu: Đêm nay những thiếu nữ này muốn bỏ trốn!

Không phải Tống Lương Tiêu chưa từng có ý nghĩ chạy trốn, mà là thực lực của nàng quá yếu, hiện tại thân thể này chỉ ngồi xe ngựa mà muốn mất nửa cái mạng. Thế giới cổ đại trước mắt này có kỳ quái dị thú xung quanh, nàng ngôn ngữ không thông, chạy trốn chỉ có chết nhanh hơn bị bán làm kỹ nữ. Không biết những thiếu nữ này ỷ vào cái gì, nhưng miễn là có cơ hội trốn thoát thì nàng sẵn sàng thử!

Bởi theo quan sát của nàng, vẻ mặt của những thiếu nữ này thỉnh thoảng lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng khó hiểu. Nàng không nghĩ rằng làm ngựa gầy hay kỹ nữ lại có thể khiến người ta sợ hãi như vậy. Cho nên cuối cùng bọn họ bị đưa đến nơi nào? Trong lòng nàng cũng dâng lên một tia sợ hãi không tên. Nàng theo bản năng tự nhủ, có lẽ tương lai của những thiếu nữ này còn đáng sợ hơn nhiều so với việc bị bán làm kỹ nữ.

Đáng tiếc, rào cản ngôn ngữ khiến nàng không thể yêu cầu những thiếu nữ này hiểu nàng. Nếu không nàng đã không bị động như vậy, thế giới này mọi thứ đều hỏng bét hết rồi! Mong muốn trốn thoát cũng trở nên mạnh mẽ hơn tại thời điểm này!

Thấy Tống Lương Tiêu trịnh trọng gật đầu, Đậu Khấu thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn Huyên Thảo nói: "Nàng ta hiểu đúng không? Đừng có đột nhiên lớn tiếng nhiễu loạn kế hoạch của chúng ta."

Không đợi Huyên Thảo trả lời, Tống Lương tiêu cũng hiểu sự nghi ngờ của Đậu Khấu. Lại nghiêm túc gật đầu, đưa một ngón tay lên trước môi làm động tác im lặng, sau đó dùng hai ngón tay làm động tác đi lại, biểu thị nàng sẽ yên lặng đi sau lưng mọi người.

Huyên Thảo thấy vậy mừng rỡ nói: "Nàng thoạt nhìn cũng không ngốc, lưu lạc tới tận đây mọi người đều là kẻ đáng thương. Mỗi người chúng ta thân thể không tốt, cùng nhau hợp tác mới có thể thật sự thoát thân! "

Lúc này, Bạch Cao nhẹ giọng hỏi: "Vậy... Sát vách những người kia thì sao?"

Đậu Khấu cau mày nhìn Huyên Thảo: "Phải chăng tỷ cũng cân nhắc qua những người ở sát vách rồi?"

Huyên Thảo ánh mắt ảm đạm lắc đầu: “Vấn đề không phải là ta có cân nhắc hay không, mà tối hôm qua người kia chỉ hỏi tình huống của chúng ta. Nếu như hắn không định giúp đỡ thì dựa vào chúng ta là không mở khóa được. Nếu người đó cũng đã thông báo cho cách vách thì tất nhiên các nàng cũng có thể chạy trốn".

Thấy nàng thật sự không ngốc, Đậu Khấu thở phào nhẹ nhõm nói: "Mỗi người đều có số mệnh của mình, phó thác cho trời đi."

Sau khi thảo luận, đám bọn họ không nói chuyện nữa.

Ai cũng không biết mình có thoát được không, nên ai cũng nóng nảy bất an trong suốt quá trình chờ đợi.

Huyên Thảo xuất thần nhớ lại lời người ngoài cửa sổ tối hôm qua nói. Nàng nhớ rõ ràng người đó nói giúp bọn họ thoát khỏi phủ đệ này, vậy sau khi thoát khỏi phủ đệ thì sao...

Nàng không có nói tới vấn đề trọng yếu nhất, bởi vì sợ làm cho mọi người hoảng sợ. Cho nên chỉ có thể chờ đợi sau khi nàng ra ngoài mới đi một bước tính một bước, tùy cơ ứng biến.

Lịch trình tiếp theo không khác gì ngày hôm qua. Mọi người đều dưới sự chỉ đạo của vυ" già, có lẽ nên nói là đàn áp thì đúng hơn, thế là xong bữa trưa và bữa tối.

Buổi tối sau khi nằm trên giường, năm người dưới chăn đệm đều ăn mặc chỉnh tề, không ai buồn ngủ, cũng không ai nói chuyện.

Để tránh cho bản thân ban đêm buồn ngủ, sau bữa trưa Tống Lương Tiêu buộc mình phải nằm xuống giường nghỉ ngơi. Mặc dù hầu hết thời gian nàng không ngủ, nhưng cũng coi như nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ giáng lâm.

Đến giờ Dần, ngoài cửa quả nhiên có tiếng xiềng xích co rút.

Trong phòng năm người lập tức đứng dậy chạy tới cửa. Huyên Thảo hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa, sau một tiếng "cọt kẹt" nhẹ, quả nhiên cửa bị đẩy ra!

Huyên Thảo bước ra trước, bên ngoài yên tĩnh, màn đêm dần tối, không thấy bóng người, người mở cửa cho bọn họ đã biến mất từ

lâu.

Sau khi mọi người ra ngoài, Huyên Thảo nhanh chóng đóng cửa lại. Sợi xích khóa cửa đã biến mất, nếu không nàng sẽ quấn sợi xích lại. Nàng nhìn sang cánh cửa bên cạnh một lúc, sợi xích dày bằng hai ngón tay trên cửa phòng bên cạnh vẫn còn đó, quấn quanh cửa. Rõ ràng là nam nhân kia chỉ định thả người trong phòng họ.

Tại sao vậy?

Trong đầu Huyên Thảo tràn ngập nghi vấn, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi tại sao, bọn họ chỉ có một khắc để trốn thoát.

Thế là Huyên Thảo ở phía đằng trước, Tống Lương Tiêu ở cuối cùng, nhóm năm người nhanh chóng chạy về phía nhà bếp.

Giống như lời người tối hôm qua nói, vυ" già và hộ vệ trong phủ đệ như là từ trong hư không biến mất, trên đường đi cũng không gặp bất cứ kẻ nào.

Huyên Thảo lúc ăn cơm trưa đã từ vυ" già biết được vị trí phòng bếp. Cho nên bọn họ rất nhanh không chút trở ngại tới phòng bếp, chỉ cần tìm được cửa tây, là có thể thoát khỏi cái l*иg giam này!

Sau khi đi nửa vòng quanh sân bếp nhỏ, với đôi mắt tinh tường Huyên Thảo nhìn thấy cánh cửa phía tây ẩn trong góc tường. Đêm nay tuy trăng không tròn nhưng không bị mây mù che phủ nên có thể chiếu rõ cảnh vật xung quanh, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, từ nơi xa xôi ông trời cũng đang bận rộn giúp các nàng.

Chẳng mấy chốc một khắc sẽ qua, Huyên Thảo nín thở, không do dự đẩy mạnh về phía cửa.

Giống như cửa phòng của bọn họ, cửa tây không khóa, ngoài cửa là một con hẻm yên tĩnh, không một bóng người.

Hạnh phúc và vui sướиɠ tràn ngập trong lòng Huyên Thảo. Nàng vui vẻ nhỏ giọng nói với bốn người phía sau: "Đi thôi, bên ngoài thật sự không có ai!"

Thế là năm người chân tay nhẹ nhàng yên lặng lần lượt lẻn ra khỏi cửa phía tây.

Cùng lúc đó, một tòa tiểu lâu ba tầng ở phía tây của phủ đệ đã đứng đầy người. Mặc dù trong phủ đệ không có ánh sáng, nhưng nhờ ánh trăng, từ góc độ của tòa tiểu lâu, mọi thứ ở trước cửa phía tây không thể che giấu.

Nếu bây giờ Huyên Thảo và những người khác đang ở đây thì sẽ phát hiện một trong hai người trên tiểu lâu, có một người trước đó áp giải các nàng chính là thủ lĩnh râu quai nón, phía sau lưng hắn là tất cả hộ vệ. Còn người kia là một người đàn ông trung niên mặt trắng có râu, hắn mặc một chiếc trường bào cổ tròn, tay áo rộng màu xanh đen, như hòa làm một với bóng đêm nồng đậm.

Nhìn chằm chằm vào Huyên Thảo và những người khác đang đóng cửa phía tây, thủ lĩnh râu quai nón nghiêm mặt nói với người đàn ông trung niên: "Hồ đại nhân, ta phụ trách nhóm nữ tế này. Ở trên đường đã hao tổn rất nhiều, nếu như dưới năm người sẽ bị cấp trên trừng phạt. Hồ đại nhân ở bên cạnh quận hầu, có địa vị cao không sợ hãi, nhưng thủ lĩnh hộ vệ nho nhỏ như ta thì chắc chắn không chịu nổi. Ngộ nhỡ ảnh hưởng cúng tế, cái đầu dọn nhà cũng là chuyện có thể xảy ra."

Tại tối hôm qua, Hồ đại nhân mang theo chỉ thị của Chu quận hầu đến gặp hắn, yêu cầu hắn hỗ trợ từ trong Xuân Uyển mang đi một nữ tế. Theo lý thuyết, có chỉ thị của quận hầu thì mang đi một nữ tế cũng không có gì to tát, vì vậy hắn cũng đồng ý. Nhưng vị Hồ đại nhân này trực tiếp thả đi năm người. Có vẻ như không chỉ muốn mang đi một người, nên biết rằng cúng tế bội thu khu Dị Thú là Trần, Chu, Vương, Lý, Tống, năm thành quận cộng đồng tổ chức. Nếu nữ tế tổn thất quá nhiều, những thành quận khác chắc chắn sẽ có nghi ngờ, khó có thể đảm bảo rằng thủ lĩnh thị vệ nhỏ như hắn sẽ không bị liên lụy.

Người đàn ông trung niên cũng chính là Hồ đại nhân trong miệng thủ lĩnh râu quai nón, vuốt râu không nhanh không chậm nói: “Lý thủ lĩnh yên tâm, chúng ta chỉ muốn sàng lọc một chút, sẽ không mang đi toàn bộ. Những nữ tế này cũng chỉ là kiều nữ oa, cho dù cho các nàng thêm một khắc, cũng không có khả năng trốn thoát hộ vệ đuổi bắt.“

Đã không mang đi hết bọn họ thì thả tất cả làm gì? Lý thủ lĩnh không tin, sắc mặt vẫn khó coi như cũ: "Hồ đại nhân, chúng ta đuổi theo không phí sức gì, nhưng nếu ngài mang đi quá nhiều. . . Bên này thực không tiện bàn giao."

Hồ đại nhân thấy hắn căng thẳng như vậy, không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha, chắc là Lý thủ lĩnh hiểu lầm rồi, kỳ thật cũng không phải là Hồ mỗ muốn những nữ tế này. Cũng không phải là quận hầu, mà là một vị đại nhân khác. . . "

Vừa nói, hắn từ trong ống tay áo rộng lấy ra một cái lệnh bài màu đen, mặt trước lệnh bài hoa văn tinh xảo, mặt sau khắc một chữ "Ngô".

Nhìn hình dáng hoa văn thì đây là lệnh bài biểu thị thân phận của quan viên ở Vọng kinh!

Lý thủ lĩnh nhìn thấy lệnh bài này, lập tức lộ ra vẻ kính sợ, hạ giọng xác nhận: "Hồ đại nhân, đây là vị đại nhân nào ở kinh thành..."

Hồ đại nhân thấy sắc mặt của hắn thì liền lộ ra vẻ đắc ý, cũng không bàn cãi nói: "Chính là thân phụ thánh quyến Quang lộc thị lang. Lúc này Ngô đại nhân đang ở gần đây, cho nên Lý thủ lĩnh đại khái có thể yên tâm. Tối nay mặc kệ mang đi bao nhiêu nữ tế, về sau tự sẽ có người cùng mỗi quận hầu giải thích, sẽ không liên luỵ người bên ngoài."

Kì thật, khi thủ lĩnh râu quai nón nhìn thấy lệnh bài này thì liền nhét toàn bộ tâm tư vào trong bụng. Chỉ là khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, đã thân phận đối phương cao quý, đừng nói là muốn một nữ tế, cho dù muốn bỏ tất cả vào trong túi thì cứ thoải mái muốn là được, hà tất phải che che lấp lấp như kẻ trộm.

Thấy hắn trầm mặc như đang suy nghĩ, Hồ đại nhân hiểu ra, đoạt mở miệng trước nói: “Ta khuyên Lý thủ lĩnh đừng hỏi quá nhiều những chuyện không liên quan đến mình, đặc biệt là chuyện liên quan đến các đại nhân ở Vọng Kinh..."

Lý thủ lĩnh biến sắc, lúc này mới ý thức được mình đã suy nghĩ quá lâu, vội vàng thanh minh: "Hồ đại nhân quá lo lắng, chuyện này đối với ta không có bất kỳ ý nghĩ gì, hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh làm việc."

Cho dù có nghi hoặc, nhưng hắn cũng không phải là không có nhãn quan. Cho nên ở chỗ này nghe ngóng chứng thực, kỳ thật cũng ít nhiều đoán được đối phương muốn nữ tế nào. Phó gia lục tiểu thư đã qua tới, giống như những gì Hồ đại nhân nói, vốn không liên quan gì đến mình, cần gì phải chọc cho một thân tao.

Khi bóng dáng của các thiếu nữ hoàn toàn biến mất ở lối vào con hẻm, Hồ đại nhân lại mở miệng: “Lý thủ lĩnh, trước mắt còn cần ngươi giúp một việc nhỏ. Phiền toái phái mấy tên hộ vệ đuổi bắt những nữ tế này, có thể đe dọa các nàng nhưng ghi nhớ tuyệt đối không được đuổi kịp. Bám ở phía sau để các nàng nghe thấy tiếng động, biết có người ở phía sau truy đuổi là được."

Lý thủ lĩnh thầm nhủ ở trong lòng: Tính tình của những đại nhân ở vị trí cao này cũng thật quái gỡ. Thật sự là nhàn rỗi, thế mà còn tốn sức đi trêu học tế phẩm.

Nhưng trên mặt lại nghiêm túc, lập tức lớn tiếng nói: "Được! Ta lập tức phái người đi làm!"