Chương 8

Edit: Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

----

Trong đội xe lại có người chết.

Có vẻ như đó là một trong hai thiếu nữ không may bị ốm và sốt trên một chiếc xe chuyện. Cơ thể vốn đã yếu ớt lại liên tục bị xóc nãy giày vò, không chịu được cũng là điều bình thường.

Thủ lĩnh râu quai nón cũng nhịn không được nhíu mày, trực tiếp để hai hộ vệ dùng chiếu rơm cuộn thi thể lại, mang ra ngoài thôn xử lý.

Thôn dân bị đánh thức bởi tiếng động của họ, ngay lập tức gọi cho trưởng thôn.

Hơn nửa đêm có một đoàn xe xông vào thôn mà trưởng thôn không có chút kinh ngạc hau hoảng sợ nào, ngược lại còn cung kính với thủ lĩnh râu quai nón, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên gặp chuyện như vậy.

Chưa đầy nửa canh giờ, trong thôn đã nhanh chóng dọn mấy căn nhà cho mọi người trong đoàn xe nghỉ ngơi.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã có hai người bạn đồng hành qua đời, khiến những thiếu nữ còn lại ưu sầu trong lòng.

Dù là được ở trong một căn phòng chắn gió che mưa. Nhưng vì chiếc ván gỗ cứng cáp dưới thân và nhận kinh hãi trước đó, để đám người Tống Lương Tiêu khó mà ngủ, không thể không nhớ lại tất cả những thảm kịch xảy ra ngày hôm nay.

Đinh Hương vẫn dựa vào Huyên Thảo ngủ, nàng nhỏ tuổi nhất, lại là người nhận kí©h thí©ɧ lớn nhất, đặc biệt là trong bóng đêm. Nàng ôm chặt cánh tay Huyên Thảo, nhỏ giọng khóc nỉ non: “Huyên Thảo tỷ tỷ, muội sợ quá... Chẳng lẽ chúng ta sẽ trở thành... như vậy sao? Muội không muốn chết. . . . . ."

"Nói bậy bạ cái gì đó!" Lúc này Huyên Thảo còn chưa kịp nói chuyện thì bên kia Đậu Khấu đã thấp giọng trách mắng: "Chúng ta đều sẽ không sao! Sao có thể giống hai cái xui xẻo quỷ kia! Đừng nói nhảm, nếu không ta sẽ ném ngươi đến trong góc ngủ một mình!"

Đinh Hương vốn đã khϊếp sợ mãi. Sau khi dọa nạt lại càng uất ức hơn, không kìm được nước mắt ô ô khóc.

Bạch Cao khẽ thở dài, mệt mỏi nói: "Đậu Khấu đừng nói nữa, dù sao Đinh Hương còn nhỏ, nàng chịu không nổi cũng là bình thường, ngày mai sẽ tốt hơn."

Cũng bởi câu nói này khiến Đậu Khấu cũng khóc theo, cuồng loạn nói: "Nàng ta chịu không nổi! ta chịu nổi sao? Đừng quên rằng tất cả chúng ta đều là tế phẩm chuẩn bị hiến tế cho thần linh! Tại sao nàng ta nói lời xui xẻo còn không cho ta phản bác a?!"

"Ồn áo cái gì!"

Giọng của Đậu Khấu đánh thức vυ" già đang ngủ bên ngoài, bà ta rất nghiêm khắc đe dọa: “Không muốn ngủ thì cút đi. Nha đầu kia còn ở cuối thôn chưa kịp chôn, có lẽ đang rất cô đơn, vừa hay các ngươi ra đó làm bạn!’’

Lời này vừa nói ra, bốn thiếu nữ đều sợ tới mức không dám lên tiếng. Huyên Thảo không khỏi lặng lẽ nắm lấy thành giường, trong l*иg ngực tựa hồ có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Ý nghĩ chạy trốn điên cuồng sinh sôi trong tâm trí nàng một lần nữa, không ngừng thôi miên bản thân: Chạy trốn! Ta phải trốn thoát! Ta tuyệt đối không thể chết ở đây!

Tống Lương Tiêu vẫn luôn im lặng lắng nghe. Trong lòng nàng cũng không yên bình chút nào, hai đầu hoạt bát sinh mệnh khiến nàng thấy rõ đây là một thế giới máu lạnh, nơi người bình thường có thể chết bất cứ lúc nào! Sau thảm kịch phát sinh, bất kể là những hộ vệ hay vυ" già đều không quan tâm. Thậm chí còn gián tiếp gây ra thảm kịch thứ hai, như thể tai nạn và cái chết là chuyện thường tình.

Nói đến đây, trong lòng nàng thỉnh thoảng có một ảo tưởng rằng mình đang vui vẻ trong cay đắng. Xuyên không có xác suất nhỏ như vậy mà lại xảy ra với nàng, chẳng lẽ nàng là người được chọn sao? Nàng đến thế giới xa lạ này là vì một trách nhiệm nặng nề, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì có thể về nhà. Bây giờ nhìn lại, hoàn toàn là do nàng suy nghĩ nhiều. Thì ra chỉ là do xui xẻo, nàng không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào trong não, cũng không xuất hiện bàn tay vàng nào. Thậm chí không thể hiểu những người khác nói gì, còn suýt chút nữa đã tự ném mình vào chỗ chết. Nàng chưa bao giờ thấy người được chọn nào khốn khổ như vậy.

Nhưng cứ như vậy cũng không khiến lòng nàng gợn sóng, mơ hồ sợ hãi cùng bất an chủ yếu đến từ hơi thở tuyệt vọng và chết chóc của những thiếu nữ xung quanh nàng. Chẳng hạn như thiếu nữ mặt tròn vừa rồi vô tình toát ra. Liệu những tiếng gào thét gần như tuyệt vọng đến thế chỉ vì nhìn thấy cái chết thê thảm của đồng bạn? Hay vì sắp bị bán vào nơi phong trần mà bi thương gào thét?

Nàng không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước và mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Nàng vẫn hy vọng tất cả những chuyện này chỉ là một cơn ác mộng sâu thẳm. Biết đâu một ngày nào đó nàng vẫn có thể tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang ngồi ngủ trong xe taxi...

Hôm sau tờ mờ sáng, các vυ" già đúng giờ đánh thức cả năm người dậy, tắm rửa sơ qua rồi lại lên xe thú. Một điều tốt duy nhất là trước khi lên đường, thôn dân đưa cho đoàn xe mấy cái bánh bao mới ra lò, so với mấy ngày trước luôn gặm bánh khô thì dễ nuốt hơn.

Tuy nhiên, ngoại trừ vυ" già và hộ vệ ăn một cách say sưa ngon lành thì hầu hết các thiếu nữ trong xe thú đều có vẻ chán ghét, chỉ cắn vài cái đã dựa vào xe, như người vô hồn.

Thủ lĩnh râu quai nón thấy mọi người đã vào vị trí, trực tiếp ra lệnh: "Mấy ngày tiếp theo, phải nhanh lên! Vừa tới trấn An Bình sẽ có người tới đón, mọi người cố gắng lên!"

Bọn hộ vệ nghe được lần này không trực tiếp đi khu Dị Thú, còn có thể vào trấn nghỉ ngơi, vội vàng vui vẻ hồi đáp:

"Rõ!"

Thủ lĩnh râu quai nón thầm cầu nguyện. Tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống lần này. Bởi vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, hắn sẽ được điều động đến Vọng kinh, hi vọng trước khi chuyển công tác sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

Đoàn xe bắt đầu tăng tốc. Lần này ngoại trừ những lúc cần thiết nghĩ ngơi và cắm trại ban đêm thì đoàn xe sẽ không hề chậm lại, dọc theo con đường gồ ghề một đường xuôi nam.

Sau hơn mười ngày gấp rút, cuối cùng vào buổi trưa một ngày, đoàn xe an toàn đến địa điểm, trấn An Bình.

Có lẽ ông trời từ bi nghe được tiếng lòng của thủ lĩnh râu quai nón. Mười mấy ngày nay bọn họ không gặp phải chuyện gì kỳ lạ, chỉ là vì lên đường, lại chết hai thiếu nữ.

Như vậy, từ Trần quận xuất phát mười lăm thiếu nữ tế phẩm chỉ sống sót mười một người. Xe của Tống Lương Tiêu là chiếc xe may mắn nhất trong ba chiếc xe thú, các nàng một người cũng không thiếu.

Tất cả các thiếu nữ đều có vẻ buồn bã và không hề vui sướиɠ khi sống sót. Nhưng trông đám vυ" già rất vui vẻ, nói với vẻ may mắn: “Các ngươi thực sự rất may mắn, chúng ta có thể ở trấn An Bình nghỉ ngơi ba ngày. Quan lão gia trong quận thương cảm cho các ngươi hành trình gian nan, an bài một đại hoa viên để các ngươi hưởng thụ phúc khí. Chậc chậc, phúc khí này ở những đội tế lễ khác không có đâu, nếu truyền đi sẽ không biết có bao nhiêu cặp mắt ghen tị.”

Không một thiếu nữ nào để ý đến những lời vô nghĩa của vυ" già, thậm chí mắt cũng không nhướng lên một chút. Vυ" già trợn tròn mắt thấy không ai cổ vũ mình, ngồi vào sau xe quay lưng lại với các thiếu nữ, chiêm ngưỡng khu chợ nhộn nhịp bên ngoài.

Lúc này, Huyên Thảo mới nhướng mi, lạnh lùng nhìn bóng lưng của vυ" già.

Mặc dù tinh thần đã hơn mười ngày suy nhược. Nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức lắng nghe những câu trò chuyện của những hộ vệ ngoài xe. Từ những cuộc trò chuyện của bọn họ, nàng biết rằng trấn An Bình là thị trấn duy nhất và cuối cùng mà đoàn xe đi qua. Vì vậy nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì ba ngày tới sẽ là cơ hội trốn thoát cuối cùng của nàng!

Ở thời điểm khác, đoàn xe luôn đi trong hoang dã, mọi người đều bị kẹt trong xe thú, không có cơ hội trốn thoát. Cho dù những thiếu nữ như bọn họ may mắn trốn thoát thì cuối cùng cũng không thể sống sót ở nơi hoang dã, rồi kết cục của bọn họ cũng chỉ là cái chết. Vì vậy, thị trấn là lựa chọn tốt nhất. Xem ra trấn An Bình này không nhỏ, nếu có thể tìm một nơi ẩn nấp chờ đến khi đoàn xe rời đi thì mình có thể thoát khỏi số phận bị hiến tế. Còn việc khác thì đợi sau khi thoát khỏi kiếp nạn này sẽ từ từ tính toán. Tóm lại sống sót so với chết càng khó!

Ngay khi Huyên Thảo dựa vào xe thú nhắm mắt nghĩ cách chạy trốn, sau vách hông của xe thú truyền đến một tiếng gõ nhẹ...

Nàng đột nhiên mở mắt ra, đầu tiên nhìn về phía những người bạn đồng hành bên cạnh. Thấy tất cả mọi người đều nhắm mắt mê man, những tiếng gõ kia giống như do nàng kiệt sức mà xuất hiện ảo giác.

Nhưng rất nhanh, nàng đã phủ nhận ý nghĩ này. Bởi vì tiếng gõ lại vang lên, lần này nàng có thể nghe rõ ràng, thậm chí còn cảm thấy sau gáy truyền đến một tia rung động nhẹ.

Trong nháy mắt, có vô số ý nghĩ xét qua não. Cuối cùng nàng nín thở, run rẩy vươn ngón tay, nhẹ nhàng đánh vào chỗ đó vài cái.

Sau khi nàng đáp lại thì tiếng gõ cửa bên ngoài đột ngột dừng.

Huyên Thảo bực bội cắn môi dưới, chẳng lẽ là nàng nghĩ sai sao?

Nàng thực sự quá khát vọng có thể trốn thoát!

Ngay sau khi nàng tâm như tro tàn uể oải ngã vào vách xe thì một giọng nói rất nhẹ truyền vào trong tai, nàng chỉ có thể nghe thấy khi dựa vào vách xe:

"Tối nay giờ Dần, dưới khung cửa sổ."

Trái tim của Huyên Thảo đập lỡ một nhịp. Nàng nhanh chóng gõ vào vách xe một lần nữa, nhưng lần này cho dù nàng có gõ vào vách xe thế nào thì cũng không có phản hồi, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác.

Đồng thời, sau khi nàng gõ vài cái, âm thanh lớn hơn một chút. Trực tiếp đánh thức Đinh Hương ở bên cạnh, Đinh Hương sững sờ hỏi: "Huyên Thảo tỷ tỷ, tỷ gõ xe làm gì vậy?"

Tiếng nói của Đinh Hương lập tức làm cho hai vυ" già ở phía sau xe thú cảnh giác, bọn họ quay đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm Huyên Thảo.

Huyên Thảo không chút hoang mang, sờ sờ Đinh Hương gò má, giải thích nói: "Ta không có gõ vào xe, chỉ là đầu có chút choáng váng, lúc lắc lắc trâm cài tóc đυ.ng vào vách xe."

Đinh Hương ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên, trên đầu Huyên Thảo tỷ tỷ có một cây trâm màu vàng kim vô cùng tinh xảo, hình như là từ ngày đầu tiên nhìn thấy nàng thì nàng đã cài trên đầu.

Cũng không biết hai vυ" già có tin hay không, rất nhanh quay người. Trong đó một vυ" già còn nhìn ngó xung quanh xe thú, cuối cùng phát hiện hết thảy đều bình thường, nên không để ý năm người trong xe nữa.

Trấn An Bình là một trấn lớn, mặc dù xây dựng ở nơi hoang vu, vị trí địa lý không giàu có bằng khu trung tâm, nhưng bất ngờ lại rộng rãi phồn hoa hơn một chút trấn nhỏ ở trung khu. Xung quanh thị trấn không có đồng ruộng, cũng không có nhà nông. Chỉ có thương nhân, tửu lâu và nhà riêng của các quan lại quý nhân ở thành quận lân cận.

Nghe đồn ban đầu thị trấn này vốn là một dịch trạm nhỏ tên là An Bình, bởi vì cách khu Dị Thú tương đối gần, cho nên những quan lại quý nhân từ các thành quận lân cận đến xem lễ tế bội thu đều lựa chọn ở lại đây chờ lễ hội bắt đầu. Theo thời gian dần hình thành quy mô nhất định, đợi đến giai đoạn đầu của tiền triều thì nho nhỏ dịch trạm đã có quy mô của một thành trấn, được đặt tên chính thức là trấn An Bình.

Bởi vì lễ tế bội thu chỉ được tổ chức năm năm một lần, nên trấn An Bình lấy năm năm làm chu kỳ, đến năm làm lễ tế bội thu sẽ đặc biệt náo nhiệt. Trước mấy tháng khi lễ tế bắt đầu thì khách sạn trong trấn là một phòng khó cầu, các đội ngũ tiếp tế tề tụ một đường, ai cũng không muốn bỏ lỡ buổi lễ long trọng có thể đưa người một bước lên trời.

Còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến lễ tế bội thu, trấn An Bình đông đúc, đường chính chật kín người. Nhưng khi gặp đoàn xe do thủ lĩnh râu quai nón dẫn đầu thì dòng người đều nhao nhao nhường đường, chủ động

chừa một đường rộng lớn ở trung tâm.