Chương 7

Edit : Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

Beta: Khủng Long Phản Diện

---

Một con chim có kích thước bằng một chiếc trực thăng đang vỗ cánh cách đầu nàng chưa đến năm mét!

Toàn thân chim được bao phủ bởi lớp lông màu xám, phần bụng có vảy cứng, tới gần ngực còn mơ hồ nhìn thấy một ký hiệu kỳ quái, mà bắt mắt nhất là móng vuốt sắc nhọn của nó —— bên trên xuyên thủng xiêu vẹo đầu người!

Chủ nhân của cái đầu trợn tròn mắt, đồng tử giãn ra chết không nhắm mắt, miệng há lớn, đầu lưỡi duỗi ra, sắc mặt trắng xám, cổ bị vuốt chim xuyên thủng, đỏ thắm máu tươi thuận theo vuốt chim cuồn cuộn chảy xuống, mà thân thể nàng giống như vải rách đung đưa theo đường bay của chim!

Khuôn mặt của thi thể đã có chút vặn vẹo, nhưng không trở ngại Tống Lương Tiêu nhận ra cỗ thi thể thảm liệt này, chính là thiếu nữ vừa ngồi xổm bên bờ suối cùng nàng rửa tay!

Nếu không phải nàng bị vυ" già kéo xuống, nói không chừng giờ phút này nàng chính là người treo lơ lửng giữa không trung, trong tình cảnh chết thê thảm!!!

Xung quanh vẫn tiếp tục ồn ào, nhưng đầu óc Tống Lương Tiêu lại trống rỗng, nàng ngay cả đứng cũng không làm được, ánh mắt trừng trừng nhìn cỗ thi thể kia không ngừng bay xa. Ngay sau đó, trên không trung có giọt nước như mưa rơi lả tả, nhỏ xuống chóp mũi của nàng, nhỏ xuống mu bàn tay, đỏ thắm chất lỏng men theo mùi rỉ sắt ngay mũi, một tiếng hét kinh hoàng không tự chủ được bật ra khỏi cổ họng nàng:

"A a a a! ! ! ! !"

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có người kéo Tống Lương Tiêu từ dưới đất lên, nửa kéo nửa đẩy nàng lên xe thú.

Cho đến lúc lên xe thú, hai chân nàng vẫn còn run lẩy bẩy, không còn chút sức lực nào.

Huyên Thảo và những người ngồi cùng xe với nàng hiển nhiên cũng chứng kiến

cảnh tượng khủng khϊếp vừa rồi, cả người đều tái nhợt, như thể vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

Theo Tống Lương Tiêu ngồi xuống, bọn họ ôm chặt lẫn nhau, không ai quan tâm đến những ân oán nho nhỏ giống như trò trẻ con của trước đây, chỉ hi vọng mượn nhiệt độ cơ thể của nhau để bản thân không còn lạnh.

Sau khi bình tĩnh, Đinh Hương người nhỏ tuổi và nhát gan nhất với đôi mắt vô thần dần dần có tiêu cự, chỉ là khi nàng thấy mặt Tống Lương Tiêu thì con ngươi kịch liệt co rút, thét chói tai:

"A! Trên mặt và tay của nàng dính máu! ! !"

Lúc này, ba thiếu nữ lúc khác mới chú ý đến chóp mũi và tay của Tống Lương Tiêu đều dính chút máu!

Nhưng các nàng không sợ hãi kêu to giống Đinh Hương. Bạch Cao và Đậu Khấu thì đỏ mắt khóc sụt sùi, chỉ có Huyên Thảo sau khi nhìn thấy máu tươi thì dần dần lấy lại lý trí, nàng mím chặt môi không dễ chịu, nhưng vẫn từ trong vạt áo móc ra một cái khăn tay đưa cho Tống Lương Tiêu nói:

"Trên mặt và tay ngươi đều là máu mau lau đi, bọn Đinh Hương lá gan nhỏ, đừng dọa bọn họ."

Hiện tại, tinh thần của Tống Lương Tiêu chỉ trở về một nửa, nàng mờ mịt nhìn khăn tay đưa tới, ánh mắt thật lâu mới có tiêu cự, thấy thiện ý của đối phương, thế là miễn cưỡng lên tinh thần tiếp nhận khăn, gật đầu nhẹ giọng nói: ". . . Cám ơn."

Đây là lần đầu tiên kể từ khi ở dịch trạm, Huyên Thảo nghe Thích Vân Vi nói chuyện, vậy mà tiếng nói của nàng ta không thể hiểu được, khó trách nàng ấy vẫn không mở miệng, nhớ lại Thích Vân Vi làm người ta ghét nói tiếng phổ thông rất chuẩn, quả nhiên khi ở dịch trạm, cả hai đã hoán đổi cho nhau.

Đây cũng là một người đáng thương.

Trong lòng Huyên Thảo không khỏi dâng lên vô tận bi thương, các nàng đều là tế phẩm, bề ngoài thì nói là hiến tế cho thần linh, nhưng nàng từng đọc một câu trong quyển sách cổ ở phủ đệ nào đó: Tất cả dị thú trên thế gian đều là sứ giả của thần linh tại phàm trần. Có phải kết cục cuối cùng của bọn họ, sẽ giống như thiếu nữ vừa bị con chim kia bắt đi?

Vừa nghĩ tới, sợ hãi dần dần bao trùm trái tim đang run rẩy của bọn họ, nàng không khỏi siết chặt nắm tay, điên cuồng hét lên với chính mình:

Chạy thoát! Nhất định phải chạy thoát!

Còn Tống Lương Tiêu, người vẫn chưa biết gì về hoàn cảnh của mình, vẫn bị mắc kẹt trong bóng tối của khung cảnh vừa rồi, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

Trước kia có lúc cùng cực, nàng không nghĩ tới mình chết đi có thể trở về thân thể cũ, nhưng khi bóng đen tử thần thật sự bao phủ lấy nàng, nàng mới phát hiện mình hèn nhát, sợ chết biết bao nhiêu. Cuộc sống tiêu tan một cách thê thảm trước mắt nàng, đến nỗi khi nàng nhắm mắt lại, tâm trí cứ nhớ lại hoàn cảnh bi thảm của thiếu nữ, nỗi sợ hã vềi cái chết của nàng gần như lên đến đỉnh điểm!

Nước mắt lặng lẽ rơi, trong xe ảm đạm, không khí ngột ngạt.

Ngay cả hai vυ" già cũng lộ vẻ lo lắng, đây không phải lần đầu tiên họ đảm nhận công việc này, nhưng đây là lần đầu tiên gặp dị thú tấn công vật tế giữa chừng, nên không thể làm gì được, nội tâm không tránh khỏi bắt đầu đánh trống.

Bên ngoài xe thú, thủ lĩnh râu quai nón sắc mặt âm trầm khó coi, khoảng cách với khu Dị Thú còn rất xa, vì sao dị thú lại xuất hiện, rời khỏi khu vực mình hoạt động? Mặc kệ truyền thuyết có thật sự chính xác hay không, nhưng xác thực dị thú rất ít xuất hiện ở ngoài khu Dị Thú, trừ phi — đó là dị thú được người nuôi dưỡng!

Sau khi thống kê số người và xác định chỉ mất một tế phẩm, những thiếu nữ khác đều ở trên xe thú, thủ lĩnh râu quai nón làm ra quyết định dứt khoát, lập tức tăng tốc lái xe chạy trốn khỏi nơi này.

Dù là ngoài ý muốn hay do con người tạo ra, đó không phải là chuyện mà hắn ta, một người bình thường có thể giải quyết được, đồng thời hắn ta để cho thuộc hạ gửi tin tức về chim lạ, tự mình miêu tả, chuẩn bị sau khi rời đi khu vực này sẽ gửi tin đến phía trước, để các đại nhân ở đây chuẩn bị đầy đủ đề phòng.

Ngay khi đoàn xe tăng tốc chạy trốn, con chim khi nãy tấn công đoàn xe đã bay về phía đông nam một khoảng cách xa, cuối cùng đáp xuống một ngọn đồi trơ trụi không có sự sống, bắt đầu ngấu nghiến con mồi mà nó bắt được.

Con chim trước đó bay lượn trên không trung, hầu hết mọi người không thể nhìn rõ hình dáng của nó, bây giờ nếu có người ở đây, sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng đầu của nó giống như đầu của những con chim bình thường khác, mỏ như móc câu, đôi mắt đỏ như máu không có đồng tử, phía trên hai mắt trái phải có những chùm lông bay bay trông như ngọn lửa cuồng nộ, nó ăn với tốc độ cực nhanh, trong vòng một khắc chỉ còn lại một ít xương đẫm máu bỏ lại dưới chân nó.

Sau bữa ăn no nê, con chim nấc lên một tiếng thỏa mãn, vùi đầu dưới cánh nhắm mắt đánh một giấc.

Khi trời sắp tối, trong rừng bỗng vang lên một tiếng còi chói tai.

Con chim lập tức ngẩng đầu, mở to đôi mắt đỏ tươi, khi tiếng còi lại vang lên, nó nhanh chóng dang rộng đôi cánh bay về phía tiếng còi, cho đến khi nhìn thấy một chiếc l*иg kim loại màu đen cực lớn, nó lao xuống đậu ở trên l*иg.

Có sáu bánh xe dưới đáy của chiếc l*иg khổng lồ và kỳ lạ này, bốn người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặc giáp mềm đang canh giữ bốn góc của chiếc l*иg, họ đều cưỡi một con đầu hổ đuôi sư tử, hai bên có đôi cánh bằng thịt. Trước l*иg là một dị thú đầu rồng thân ngựa toàn thân tuyết trắng, trên thân dị thú này ngồi một người đàn ông mặc áo mềm màu trắng có thân hình thon dài mặt mày sắc bén, tay cầm một chiếc còi bạc, rất hiển nhiên hai tiếng còi trước đó phát ra từ chiếc còi bạc này.

"Mị Ảnh, đã ăn no chưa?"

Con quái chim gọi là Mị Ảnh thốt ra hai tiếng kêu “wa-wah” kỳ lạ như để đáp lại, khiến người đàn ông mỉm cười sung sướиɠ: “Xem ra là no rồi, luôn ăn lợn, gia súc, cừu và gia cầm. Đoán chừng mày đã chán ăn chúng nó rồi, thật đáng tiếc, cơ hội như hôm nay không nhiều, lần sau chỉ có thể đợi đến khi mày trưởng thành bắt đầu làm việc thì mới có lộc ăn."

Hắn có chút tiếc nuối khi nói ra, Mị Ảnh dường như hiểu ra lắc lắc đầu.

Lúc này, người đàn ông ở l*иg giam phía trước bên trái có chút do dự hỏi: "Đầu nhi, ngươi nói Mị Ảnh ăn tế phẩm do thành quận đặc biệt chuẩn bị, đến lúc đó bọn họ sẽ không tới quấy rầy chúng ta a?"

Nghe vậy, người đàn ông khinh miệt cười nói: "Chỉ là một ít nông thôn địa chủ, cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám tới quấy rầy chúng ta! Huống chi Mị Ảnh còn nhỏ, cho dù ăn nhiều nhất cũng không vượt quá hai tế phẩm, dù có ăn cả xe thì khi biết thân phận của chúng ta, thì kết quả cũng phải bịt mũi nuốt xuống, sao lại bị lên án. Chẳng lẽ để tế phẩm mở đường cho đám con cháu vô dụng của bọn hắn, thì sẽ cao quý hơn làm lương thực cho Mị Ảnh nhà chúng ta sao?"

Người đàn ông gãi đầu cười vài cái, mới nói: "Đúng vậy, Mị Ảnh là sủng vật của Tễ Nguyệt công tử, người được toàn Vọng kinh săn đón, bọn hắn làm sao có thể so sánh với công tử."

Người đàn ông cũng khịt mũi coi thường: "Những người phải nhờ vào cách âm hiểm này để trở thành kỳ nhân, chỉ là những kẻ tầm thường, không biết xấu hổ, ngay cả cái móng tay của công tử cũng không so được, còn muốn so sánh sao? Ngươi cũng đừng nhắc lại, kẻo bẩn tên công tử. "

Người đàn ông lại gãi gãi, gật đầu khom lưng: "Ừ, Đầu nhi nói đúng, là ta ngu ngốc mà hỏi một câu ngu ngốc."

Người đàn ông vừa lòng gật đầu, ngửa đầu nhìn trời nói: "Mị Ảnh ăn uống no đủ, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta trở về đi thôi, nếu không đêm nay chỉ có thể ở nơi hoang vu này nghỉ ngơi, Mị Ảnh... "

Hắn gọi Mị Ảnh và thổi còi bạc, Mị Ảnh ngay lập tức ngoan ngoãn chui vào l*иg, để hai người đàn ông phía trước khóa cửa l*иg lại.

Người đàn ông lại ra lệnh: "Kiểm tra l*иg một lần nữa, để tránh ồn ào khi chúng ta vào thành quận. Chúng ta không sợ, nhưng người trong thành quận thấy cửa không khóa sẽ dọa ra nướ© ŧıểυ. Khi chúng ta vào thành quận thì không thể làm mất mặt công tử."

"Rõ!"

Bốn người đàn ông đồng thanh, sau khi kiểm tra kỹ càng chiếc l*иg, họ ấn xuống một nơi giống như cơ quan cất dấu dưới l*иg, sáu bánh xe của chiếc l*иg tự động lăn mà không cần lực kéo, bắt đầu đi về phía trước.

. . .

Sau khi đoàn xe của Tống Lương Tiêu rời khỏi nơi xảy ra thảm kịch, thủ lĩnh râu quai nón dẫn đầu đoàn xe không ngừng nghỉ lên đường, ngay cả ban đêm cũng không dám dừng lại, cho đến gần nửa đêm, sau khi họ đến một thôn nhỏ thì đoàn xe mới dừng lại, chuẩn bị tiến vào thôn nghỉ ngơi.

Chỉ thương cho Tống Lương Tiêu và các tế phẩm mảnh mai này, các nàng vốn là say xe không thoải mái, lại thêm bị tập kích cho nên sợ hãi, suốt quãng đường đều trong tình trạng lo lắng hãi hùng, chỉ mới nữa ngày, trong đội xe lại nhiều thêm mấy thiếu nữ vì sợ hãi mà sinh bệnh.

Khi Tống Lương Tiêu bước trên nền đất cứng, trước khi nàng có thể nhìn rõ xung quanh, thì đã ôm bụng đau đớn rồi bắt đầu nôn mửa, xe thú hôm nay xóc nảy hơn mấy ngày trước, thực sự rất khó ăn trong xe, đến nỗi tất cả những gì nàng ói ra đều là dịch dạ dày.

Bốn thiếu nữ cùng xe cũng không khá hơn, cũng nôn ọe, cho đến khi có hai vυ" già khiêng từ trên xe thú xuống một thiếu nữ trên mặt đắp vải trắng.

Các nàng đều cứng ngắc đứng dậy.