Chương 4

Edit : Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

Beta: Khủng Long Phản Diện

----

Mưa xuân tầm tã, vạn vật thức tỉnh.

Vừa vào tháng tư, thời tiết Vọng kinh nghênh đón nửa tháng mưa phùn bay lả tả.

Trong viện thanh u trang nhã, một thiếu nữ có ngũ quan xinh đẹp nhưng vẻ mặt u ám dựa vào trước song cửa sổ. Nàng duỗi bàn tay mảnh khảnh mềm mại cảm nhận giọt mưa tinh mịn ngoài cửa sổ như thể thấy vật hiếm có, ánh mắt đăm chiêu.

"Ngoan Niếp Niếp, sao lại nghịch nước mưa bên cửa sổ?"

Lúc này, một giọng nữ mềm mại từ phía sau lưng thiếu nữ truyền đến. Chỉ thấy màn vén lên, một phu nhân trẻ tuổi dung mạo như kiều hoa soi dưới nước, quần áo lộng lẫy, nhã nhặn ưu nhã, được nha hoàn nâng đỡ đi vào.

Phu nhân kéo cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ rồi thay nàng lau sạch nước trong lòng bàn tay, ôm vào trong ngực nói: "Tuy nói kinh thành đã vào xuân, nhưng rét tháng ba không phải là chuyện đùa. Thân thể xương cốt của con còn chưa dưỡng tốt không thể chịu được khí lạnh ăn mòn, nếu lỡ lại bị bệnh thì nương ăn ngủ không yên."

Thiếu nữ nũng nịu cọ xát trong ngực phu nhân, buồn bực nói: "Nương, nữ nhi không thích thân thể này, muốn trở về thân thể ban đầu của mình!"

Phu nhân dừng một chút, ra hiệu nha hoàn bên cạnh ra ngoài cửa chờ. Sau đó ngồi xống bên cạnh thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt đầu nàng nói: "Ngoan Niếp Niếp, thuật di hồn đổi phách vốn là bàng môn tả đạo. Lần này chúng ta có thể thành công đúng là may mắn, rất khó để đổi lại. Nương ngàn chọn vạn tuyển, thật vất vả chọn ra một cơ thể có cùng tuổi và dung mạo không thua con, còn có tư chất kỳ nhân. Niếp Niếp nói cho nương biết vì sao không thích thân thể này không?"

Thiếu nữ bực bội ngửa mặt lên, đỏ vành mắt nói: "Nhưng tư chất kỳ nhân của bộ thân thể này quá kém, so với thân thể ban đầu của nữ nhi kém gấp mấy lần. Hơn nữa. . . hơn nữa nữ nhi cũng không thích khuôn mặt đẹp sắc sảo này. Nương nói với cha mới một câu đổi lại cho con một bộ thân thể có được hay không? Không phải thân thể ban đầu cũng không sao, chỉ cần tư chất tốt và dáng dấp giống bảy phần lúc ban đầu là được!"

Phu nhân nhìn dung nhan xa lạ của nữ nhi. So với lúc trước điềm đạm đáng yêu thì đúng là ngược hướng với gương mặt xinh đẹp khí quyển[1] này, có thể nói là vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt. Thế nhưng mình vẫn như cũ cảm nhận được sự quen thuộc và thân mật từ thần thái và vẻ mặt của nàng. Cho nên thần hồn mới là nền tảng của một con người, bất luận túi da trở nên như thế nào thì đây vẫn là đứa con mà mình yêu đến tận xương tủy! So với sinh tử biệt ly thì chút biến hóa này chẳng tính là gì!

[1]xinh đẹp khí quyển(明艳大气): xinh đẹp sắc sảo có khí chất riêng.

"Đứa nhỏ ngốc, dung mạo xinh đẹp khí quyển có gì không tốt? Các phu nhân trong Vọng kinh thích nhất kiểu khuôn mặt này, thích hợp lập gia đình. Còn về tư chất kỳ nhân, chỉ cần có Hoán Huyết đan thì trở thành kỳ nhân không hề khó khăn. Con thân là nữ nhi không cần có trách nhiệm gánh vác gia nghiệp lại không cần bảo vệ quốc gia, chỉ cần ở hậu trạch giúp chồng dạy con. Lấy thân phận và địa vị hiện giờ của cha con thì muốn cầm một viên Hoán Huyết đan là việc không khó. Con phải biết rằng hiện tại con không còn là Thích thị cửu tiểu thư Trần quận nữa, mà là đại tiểu thư của Ngô gia, Quang lộc thị lang. Lấy thân phận này so sánh với tư chất thì căn bản cũng không quan trọng."

Thiếu nữ nghe vậy thì cuối cùng trong mắt khôi phục một chút thần thái, nàng chớp chớp mắt hỏi: "Nương, người nói đều là thật sao?"

Phu nhân cười, nhẹ nhàng điểm trán nàng một cái: "Nương khi nào lừa con? Trước kia chúng ta ở Trần quận, Thích gia bất quá chỉ là thuộc hạ của quận hầu. Muốn trở thành kỳ nhân thì đương nhiên cần dựa vào tư chất trổ hết tài năng, nhưng thân phận hiện tại của con là quan gia quý nữ. Cùng trước kia hoàn toàn không thể so sánh nổi, tin tưởng nương, tư chất cũng không phải là duy nhất."

Ngoài miệng an ủi nữ nhi, trong lòng phu nhân cũng cho là như thế. Mặc dù ở chuyện đổi hồn này có chút tiếc nuối, nhưng tiếc nuối lại không phải là vì thân thể đổi hồn không đủ hoàn mỹ, mà là thời cơ đổi hồn vội vàng, cuối cùng vẫn để lại sai sót.

Lẽ ra kế hoạch ban đầu là khi tiến vào khu Dị Thú mới để cho Đại Hắc Vu tiến hành thôi động bí thuật đổi hồn. Nhưng đột nhiên vị quận chúa Trần gia kia phái Trần Quảng Càn tới, vì để tránh đêm dài lắm mộng nên buộc lòng phải để Đại Hắc Vu tiến hành đổi hồn trước thời hạn. Bỗng nhiên họa vô đơn chí, trong quá trình làm bí thuật lại đυ.ng phải thiên vũ quá cảnh[2], trực tiếp quấy nhiễu đến thi triển bí thuật! Xác xuất thành công của chuyện đổi hồn vốn là cực thấp, nếu không có ngọc bội bảo hộ linh hồn từ nhà mẹ đẻ truyền xuống, có thể bảo vệ thần hồn Vân Vi không tan thì mình căn bản sẽ không đi chiêu hiểm này. Về sau, Đại Hắc Vu thật vất vả hoàn thành bí thuật, nhưng cái thân thể mà mình thiên tân vạn khổ tìm được này lại có một lần ngừng hô hấp. Dọa mình một trận tưởng là đổi hồn thất bại, may mắn mệnh nữ nhi không đến tuyệt lộ, khi thân thể bị ôm lấy thì đột nhiên mở mắt ra, ủy khuất khóc thật to. Lúc này trái tim treo lơ lững của mình mới buông xuống.

[2] Thiên vũ quá cảnh : thiên thể quá cảnh là sự đi qua của thiên thể, là hiện tượng xảy ra khi ít nhất một thiên thể chuyển động qua trước mặt một thiên thể khác trên bầu trời, che một phần nhỏ của thiên thể phía sau..

Sau đó, Đại Hắc Vu cũng xưng đây là kỳ tích, bởi vì vào khoảnh khắc phía chân trời bị xé rách, hắn rõ ràng cảm nhận được hồn phách ban đầu trong thân thể này đã bị cưỡng ép đánh tan. Nếu không có hồn phách để tiến hành trao đổi thì đương nhiên hồn phách của nữ nhi không cách nào từ nhục thân ban đầu đi ra, dần dần dương khí của thân thể này sẽ tiêu tán, triệt để biến thành tử thi không cách nào lại dung nạp hồn phách!

Bí thuật may mắn thành công cũng nói rõ thân xác của nữ nhi đã có hồn phách mới thay thế. Dù không biết hồn phách mới này từ đâu mà đến, nhưng cám ơn trời đất toàn bộ quá trình hữu kinh vô hiểm[3]. Dù kế hoạch xuất hiện sơ sót nhưng chỉ cần nữ nhi vẫn ở, còn có thể rúc vào cạnh mình nũng nịu thì nàng cũng sẽ không oán.

[3]Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm

Trong lòng phu nhân vừa tiếc nuối vừa may mắn. Đồng thời thiếu nữ nằm ở trong ngực nàng cũng suy nghĩ cuồn cuộn, hôm nay gặp đủ loại chuyện không vui, chủ yếu là vì thϊếp thân nha hoàn ở bên ngoài nghe được một tin tức: Trần Chi Dao, kẻ hãm hại nàng đã trở thành kỳ nhân. Đầu tháng sau sẽ vào học viện kỳ nhân tại Vọng kinh, là Học Viện Thịnh Kinh để học tập!

"Nương. . ." Thiếu nữ yếu ớt khẩn cầu: “Cha có năng lực lớn như vậy, vậy có thể để cho nữ nhi lập tức trở thành kỳ nhân hay không? Nghe nói tháng sau chính là lễ nhập học Học Viện Thịnh Kinh. Nữ nhi không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cũng muốn sớm đến Học Viện Thịnh Kinh học tập đọc sách."

Phu nhân thấy nữ nhi không còn oán trách thân thể của mình thì cũng thoải mái tinh thần, lại cười nói: "Chuyện nào có đáng gì, không cần ngoan Niếp Niếp nói. Nương đã sớm cùng cha con thương lượng xong, cuối tháng này Hoán Huyết đan sẽ được đưa tới. Cam đoan Niếp Niếp sẽ không bỏ qua lễ nhập học đầu tháng sau."

"Thật sao? !" Thiếu nữ nháy mắt mừng rỡ ngồi thẳng người, thậm chí vừa rồi nho nhỏ đố kị và không cam lòng đều ném tất cả ra sau đầu: "Ý của nương là tháng sau con có thể vào Học Viện Thịnh Kinh Viện!"

Phu nhân nhìn thấy nữ nhi lộ ra nũng nịu quen thuộc thì cười khẽ gật đầu: "Không cần tháng sau, qua hai ngày nữa con có thể trước thời hạn vào Học Viện Thịnh Kinh, theo viện giáo học tập. Đương nhiên muốn trở thành học sinh chính thức của Học Viện Thịnh Kinh thì còn phải đợi sau khi con ăn Hoán Huyết đan rồi trở thành kỳ nhân mới được."

Thiếu nữ lần nữa bổ nhào vào trong ngực phu nhân, vui vẻ nũng nịu nói: "Nương, người thật sự là quá tốt, nữ nhi thật vui vẻ nha!"

Sau khi đắc ý, nàng còn thầm hạ quyết tâm trong lòng: Trần Chi Dao, giữa chúng ta còn chưa xong đâu! Ta nhất định sẽ báo mối thù khuất nhục đoạt thân này! Ngươi chờ đó cho ta!

. . .

Vùng ngoại ô dịch trạm Trần quận.

Sau khi Tống Lương Tiêu bị hai vυ" già xô đẩy vào một căn phòng. Nhìn thấy trong phòng có bốn thiếu nữ dung mạo tú lệ, trên người bốn thiếu nữ trên đều mặc kiểu váy và màu sắc giống mình, hoặc ngồi hoặc đứng. Bất quá ánh mắt của các nàng khi nhìn mình có hoặc nhiều hoặc ít đều mang một chút ghét bỏ.

Thấy vậy, Tống Lương Tiêu chỉ có thế âm thầm cười khổ. Sau khi được chứng kiến thái độ thiếu nữ xinh đẹp đối với mình thì đã có suy đoán nhất định về chủ cũ của thân thể này, đối phương hẳn là một nhân vật đặc biết không làm cho người ta thích.

Sau khi Tống Lương Tiêu bước vào. Bốn thiếu nữ chỉ nhìn nàng chằm chằm rồi nhanh chóng quay đi, trò chuyện thân mật với nhau như không có chuyện gì xảy ra, như thể chỉ có không khí lọt vào, không ai muốn phản ứng nàng.

Đương nhiên, Tống Lương Tiêu cũng không có dự định muốn gia nhập cuộc trò chuyện của các nàng. Cũng không phải vì lòng tự trọng hoặc là lo lắng bị chán ghét, chủ yếu nhất là nàng một chữ cũng nghe không hiểu. Cho dù có thầm muốn hóa giải hiểu lầm lẫn nhau thì cũng không có cách nào. Huống chi hiện tại nàng cũng không có du͙© vọиɠ giao tiếp, còn không bằng tiết kiệm một chút sức lực, âm thầm ghi nhớ bốn nữ đặc thù để phân biệt các nàng.

Bề ngoài của bốn thiếu nữ tú lệ này đều có đặc điểm riêng. Trong đó thiếu nữ được ba người khác vây quanh ở trung tâm là người dung mạo xuất sắc nhất, mắt như thu thủy, mũi cao nhỏ nhắn, môi màu hồng nhạt như trái đào nhỏ. Ánh sáng trong ánh mắt rực rỡ, có thể khiến người ta liếc mắt liền chú ý đến nàng. Ba thiếu nữ khác là ẩn ẩn có chút xu hướng lấy nàng là trung tâm.

Ngồi ở bên phải thiếu nữ xuất sắc này là một thiếu nữ có khuôn mặt tròn, làn da trắng hơn tuyết, khi nở nụ cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền hồn nhiên đáng yêu. Hai người khác ngồi đối diện các nàng thì một người có vóc dáng tinh tế, mặt mày thanh tú, khí chất nhã nhặn dịu dàng, lúc nghiêm túc nghe hai nữ nói chuyện thỉnh thoảng sẽ gật gật đầu. Một người khác thoạt nhìn tuổi tác nhỏ nhất trong bốn người, khéo léo xinh đẹp, khuôn mặt vẫn còn ngây thơ đáng yêu, lá gan tựa hồ cũng rất nhỏ, vẫn luôn không nói lời nào, ánh mắt sợ hãi còn thỉnh thoảng liếc trộm Tống Lương Tiêu.

Sau khi ghi nhớ bốn nữ. Tống Lương Tiêu mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ căn phòng mình đang ở, nơi này lớn hơn nhiều so với nơi Tống Lương Tiêu bị nhốt trước đó. Hai bên trái phải dựa vào tường đều là giường chung, một bên có thể chứa ba, bốn người ngủ, bên cạnh còn một căn phòng nhỏ, nhìn giống như là nơi rửa mặt đi nhà xí, bốn vách tường giống nhau trống trơn, hơi có vẻ cũ nát.

Vừa rồi ở trong viện, trải qua một phen lôi kéo khóc rống, cái thân thể bất tranh khí của nàng đã sinh ra cảm giác mệt mỏi, cho nên nàng cũng không có tâm tư lại đi nghĩ nhiều, ở giường chung nơi hẻo lánh, cách bốn nữ nhân khá xa ngồi xuống.

Sau khi thấy nàng ngồi xuống, thiếu nữ mặt tròn bên kia nhịn không được lên tiếng trào phúng: "Nha, đây không phải thân phận cao quý tiểu thư Thích gia sao? Không phải nói chúng ta là những nô tỳ thấp hèn, không xứng chung phòng với ngài, bản thân lập tức sẽ về nhà hưởng thụ cuộc sống phú quý a? Làm sao lúc này lại xám xịt bị ném trở về?"

Tống Lương Tiêu sửng sốt một chút, nàng mặc dù không biết đối phương đang nói cái gì, nhưng tư thái trào phúng và ánh mắt vẫn là thấy rất rõ ràng. Đây là đang nói chuyện với mình? Thái độ mặc dù không tốt, nhưng cũng không tính là nhắm vào mình. Xuất phát từ ý thức lễ phép, nàng vẫn mỉm cười với đối phương rồi tiếp tục ngồi yên không nói lời nào.

Thiếu nữ mặt tròn còn tưởng rằng đối phương lại giống như lúc trước. Đầu tiên là đỏ mắt, sau đó nói một trận không nóng không lạnh châm chọc chửi bới. Cũng chuẩn bị tốt sẽ làm một trận ầm ĩ, nhưng nào biết đối phương dường như biến thành một người khác còn cười với mình, kìm nén một luồng khí xuất ra không được mà không xuất ra cũng không được.

Thế là nàng buồn bực thì thầm với ba người bạn đồng hành: "Chuyện gì xảy ra, đây là đổi tính? Hay là lại đang ngấm ngầm có ý đồ xấu?"

Thiếu nữ có dung mạo xuất sắc nhất bên cạnh nàng dường như cũng cảm thấy kỳ lạ. Có điều cũng không để tâm, chỉ an ủi thiếu nữ mặt tròn: "Khấu nhi không cần để ý nàng, đã đến nơi này tất cả mọi người đều giống nhau, không có chuyện ai so với ai càng cao quý hơn. Nàng rời đi đã ba ngày, nói không chừng là bị các đại nhân bên kia giáo huấn một trận, bây giờ mới trở nên đàng hoàng."

Thiếu nữ nhã nhặn luôn luôn lắng nghe, cũng dịu dàng mở miệng nói: "Huyên Thảo nói đúng, ai chẳng biết tính nết của nàng xấu như thế nào. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi giam cùng một chỗ mà ngay cả đám vυ" già làm việc nặng cũng oán giận nàng rất nhiều. Mặc kệ là thật sự thành thật hay là kìm nén sức lực muốn giở trò xấu, chỉ cần chúng ta không để ý nàng là được."

Thiếu nữ có tuổi tác nhỏ nhất cũng gật đầu theo, nhưng vẫn không nhịn được rụt rè liếc Tống Lương Tiêu.

Mà lúc này, Tống Lương Tiêu đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, đắm chìm trong nỗi u buồn của chính mình.

Trước đó nàng một lòng nghĩ hỏi thăm tin tức về nhà, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tình huống của thân thể này là gì. Hiện tại cũng chỉ biết đối phương tên là Thích Vân Vi, tuổi tác cũng không lớn, xấp xỉ mấy thiếu nữ trong phòng, uớc chừng là người không ai ưa. Còn về thân phận và tướng mạo, tại sao lại ở chỗ này thì hoàn toàn không biết.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện bốn thiếu nữ mặc trang phục giống mình, làm nàng không khỏi suy nghĩ miên man: Ví dụ như tuyển tú nữ? Hay là tội dân bị đày đi nơi xa xôi nghèo nàn? Hoặc là kéo đi làm nha hoàn thị nữ cho nhà giàu hoặc quyền quý?

Các loại suy nghĩ ở trong đầu quay một vòng, rất nhanh mấy lựa chọn không đáng tin cậy đều bị nàng bác bỏ. Tuy nói những thiếu nữ này xinh đẹp trẻ tuổi, nhưng toàn bộ hành trình đều có người chăm sóc, quần áo sạch sẽ gọn gàng, da thịt non mềm, ngón tay mềm mại trắng nõn. Thấy thế nào cũng không giống bị người ta lừa bán hoặc là tội dân bị lưu đày. Hơn nữa thái độ của một nam một nữ trước đó đối với mình, tuy rằng không thân thiện nhưng cũng không tính là ác liệt. Còn có đám vυ" già đi theo chăm sóc dọc đường, cũng không giống bị đưa đi làm nha hoàn thị nữ.

Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng chỉ còn một khả năng duy nhất —— chim non kỹ.

Vào thời cổ đại, khi năng suất sản xuất còn thấp. Những ngành công nghiệp màu xám như tiểu quan rất phổ biến, thậm chí còn có thể chơi ra không ít chủng loại. Ví dụ như vì lấy lòng người giàu có và quyền quý, có người sẽ chuyên môn chọn lựa một số bé gái xinh đẹp gia cảnh nghèo khổ, sau đó dùng rất nhiều tiền để bồi dưỡng đủ cả tài nghệ tướng mạo từ khi còn nhỏ để thành hàng hóa, lấy tên đẹp là "Ngựa gầy"[2]. Cuối cùng bán cho những người quyền quý giàu có làm thϊếp hoặc làm đồ chơi.

[2] Ngựa gầy : Kỹ nữ được nuôi từ bé, dạy dỗ cầm kỳ thi họa, phục vụ đàn ông, sau khi trưởng thành sẽ bị bán cho gia đình quyền quý giàu có làm thϊếp hoặc đồ chơi.

Nhìn những gì trước mắt thật sự giống như tình huống này. Tâm trạng Tống Lương Tiêu càng thêm ngột ngạt, quả thực là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, ngơ ngơ ngác ngác ngồi không biết bao lâu thì cửa phòng lại bị người đẩy ra.

Hai vυ" già xuất hiện lần nữa, sau khi nói một câu với năm người các nàng thì bốn thiếu nữ khác lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Tống Lương Tiêu giật mình cũng đi theo bọn họ ra khỏi phòng.

Đi ra khỏi phòng thì nàng phát hiện không chỉ có phòng của các nàng mới có người ở mà hai căn phòng bên cạnh cũng có không ít thiếu nữ lục tục đi ra, đếm, tính cả mình thì tổng cộng có mười lăm người, dung mạo mỗi thiếu nữ đều đẹp đẽ, làn da trắng nõn mịn màng.

Sau đó, Tống Lương Tiêu khẽ đảo mắt nhìn rõ cảnh tượng trong viện thì đồng tử của nàng trùng điệp co rút lại, cảm xúc đánh úp đến trái tim. So với xuyên qua càng hoang đường không thể tưởng tượng nổi.