Chương 3

Edit : Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

Beta: Khủng Long Phản Diện

----

Sáng sớm ngày thứ ba, khi cửa phòng bị đẩy ra một lần nữa. Tống Lương Tiêu ánh mắt vô thần nhìn hai vυ" già đang bày bữa sáng lên bàn.

Trong ba ngày này, nàng sống một ngày bằng một năm, mỗi giây đều là dày vò. Trải qua vô số vòng tuần hoàn từ suy sụp đến bình tĩnh rồi lại suy sụp. Mắt sưng húp vì khóc, cuống họng cũng khàn, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không được đáp lại.

Hiện tại, Tống Lương Tiêu có thể nói là đang trên bờ vực sụp đổ cả về thể xác lẫn tinh thần. Không biết lúc nào cảm xúc sẽ lập tức sụp đổ, có lẽ tại một thời điểm nào đó khi tất cả hy vọng đều bị hủy diệt, nàng sẽ triệt để bị ép điên!

Trong bầu không khí yên lặng mà buồn bực, nàng lẳng lặng chờ hai vυ" già đóng cửa lại. Nhưng lần này hai vυ" già không trực tiếp rời đi, mà là để cửa mở, bọn họ canh giữ cửa, hình như đang đợi nàng ăn xong bữa sáng.

Chính là một chút khác thường này, để cho ánh mắt của Tống Lương Tiêu khôi phục một chút thần thái. Nàng lảo đảo nhào về phía hai vυ" già hỏi: "Có phải hay không bọn họ gọi ta, ta rốt cục có thể ra ngoài sao? !"

Hai vυ" già nhìn nhau lập tức nhíu mày, một người trong đó còn bịt mũi lấy tay quạt, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ.

Bị nhốt trong một căn phòng chật chội và hôi hám ba ngày liên tiếp. Không những không được tắm mà còn không được đánh răng rửa mặt, thậm chí còn đi tiểu trong phòng. Cũng may ba ngày này Tống Lương Tiêu không đại tiện, nếu không mùi có lẽ sẽ càng cao cấp hơn. Thời tiết bây giờ cũng không nóng, nếu đổi lại là giữa hè, phỏng chừng mùi trên người nàng sẽ trực tiếp xông cho người ta ói!

Vυ" già lui lại một bước, chỉ vào bữa sáng huyên thuyên nói vài câu. Tống Lương Tiêu lập tức hiểu ý ăn xong bữa sáng. Lúc này vυ" già mới ra hiệu bảo nàng đi theo.

Sau khi ba người xuống lầu, vυ" già dẫn nàng đi tới hậu viện. Củi trong hậu viện rải rác khắp nơi, hai người hầu mặc áo màu xám đang bổ củi đun nước.

Đám vυ" già đẩy Tống Lương Tiêu tới căn nhà thấp duy nhất ở hậu viện. Nơi này trông giống như chuồng heo ở nông thôn, mặt đất đầy nước, chính giữa có một thùng gỗ lớn cũ kỹ, bên trong vẫn còn một cái nồi đang bốc lên nghi ngút hơi nóng.

Không cho Tống Lương Tiêu cơ hội mở miệng. Hai vυ" già bắt đầu nhanh chóng lột hết quần áo của nàng, làm nàng giật mình kêu lên. Nhưng rất nhanh, nàng nhận ra rằng hai vυ" già này muốn mình tiến vào thùng tắm rửa.

Cũng mặc kệ bọn họ nghe hiểu hay không, Tống Lương Tiêu vội vàng bất đắc dĩ hô: "Ta tự cởi, ta tự cởi!"

Nhưng đám vυ" già không nghe nàng, thế là biến thành ba người đồng thời lôi kéo. Chỉ chốc lát Tống Lương Tiêu đã bị lột sạch sẽ, nàng xấu hổ vô cùng. Sợ đám vù già lại ném nàng vào thùng gỗ, vội vàng dùng hành động bày tỏ bước vào thùng nước. Hai vυ" già lại vây quanh, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, cầm mảnh vải giúp nàng chà xát toàn bộ từ trên xuống dưới. Sau đó nhấc nàng từ trong nước lên lau khô, rồi thay cho nàng một bộ y phục sạch sẽ. Còn bưng ra cho nàng một chén nước muối để súc miệng, lại chải đầu cho nàng, mặc dù động tác không nhẹ nhàng, nhưng cũng coi như làm cho đơn giản gọn gàng khoan khoái. Sau khi mọi việc xong xuôi, nàng lại được đưa đến tiền viện.

Ngày đầu tiên đến đây trời tối đen, không phân rõ phương hướng. Bây giờ trời trong xanh, mặt trời chói chang, Tống Lương Tiêu cuối cùng cũng nhìn rõ được mình đang ở đâu:

Đây là một căn tứ hợp viện, gạch xanh ngói xám, thoạt nhìn có chút cũ nát. Kiến trúc trong nội viện là một tòa lầu gỗ hai tầng, lầu gỗ ở chính giữa chia viện thành hai phần. Bây giờ nàng đang cùng đám vυ" già đi đến tiền viện, mà nơi vừa rồi nàng rửa mặt là phía sau lầu, cũng chính là hậu viện.

Trên lầu gỗ còn treo một tấm bảng, chữ trên tấm bảng giống như gà bới. Có lẽ là chữ viết của triều đại này, nhưng Tống Lương Tiêu một chữ cũng không biết. Phải chăng kiến thức của mình hạn hẹp, nàng nhìn chằm chằm những chữ như gà bới kia cảm thấy cực kì lạ lẫm, trông không giống chữ viết của bất kỳ triều đại đã biết nào.

Chẳng lẽ mình không phải là hồn xuyên cổ đại, mà là xuyên qua đến một triều đại chưa từng xuất hiện qua, hoặc là một quyển tiểu thuyết viễn tưởng?

Mang theo đầy đầu nghi vấn, nàng lại được đưa tới căn phòng nhỏ đơn sơ cách đây ba ngày.

Trong phòng không có Trần Quảng Càn, chỉ có một người là Phó Nhàn .

Tống Lương Tiêu mặc dù không biết tên họ của đối phương, lại biết đây là hy vọng duy nhất để mình trở về. Cho nên rất kích động tiến lên phía trước nói: "Vị cô nương này, cuối cùng cũng có thể gặp mặt. Xin hỏi đã tra rõ chuyện này rồi ư? Ta thật không phải là Thích cửu tiểu thư, nếu đã điều tra rõ thì có thể hỗ trợ ta trở về hay không? Ta mơ mơ màng màng đến nơi đây. Ta thật sự không biết chuyện của các người, ta cũng chỉ muốn về nhà ngay bây giờ! Cô nương có thể giúp ta không?"

Phó Nhàn đã sớm chuẩn bị kỹ càng lí do từ chối. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và mong đợi của đối phương thì tâm tình vẫn phức tạp như. Trong mắt nàng đã không còn sự thù địch như lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí còn thoáng qua một chút thương hại và không đành lòng. Nhưng một chút thương hại này đã biến mất, lấy làm tiếc nói: "Tống cô nương, chúng ta đã điều tra rõ, quả thực không liên quan đến cô nương. Nhưng ta nghĩ cô nương cũng nên nhìn rõ tình hình hiện tại, chúng ta cũng không thể giải quyết được loại thủ đoạn di hồn đổi phách này, ta thực sự bất lực việc đưa hồn phách cô nương về chỗ cũ."

Tống Lương Tiêu lúc này choáng váng, tựa như có chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, từ trong ra ngoài dội toàn bộ cơ thể lạnh thấu tim. Không phải nàng không nghĩ tới loại kết quả này, nhưng chỉ khi nào chưa chân chính phát sinh thì vẫn không chịu chấp nhận.

Cả người nàng bắt đầu hoảng loạn, chân tay luống cuống. Cố nén khủng hoảng và bất an trong lòng, gượng cười nói: "Không sao, ta cũng đoán được loại chuyện đổi hồn này thực sự tương đối khó làm. Nghe rất huyễn hoặc, nhưng nếu đã có thể đưa ta tới, tại sao lại không có cách nào đưa ta trở về chứ? Cô nương đã hỏi người đưa ta tới chưa? Hẳn là hắn có thể làm được gì đó? Hoặc cô nương có thể chỉ cho ta vị cao tăng đắc đạo hay thế ngoại cao nhân nào được không? Sau đó tự ta đi tìm là được, tóm lại sẽ không để cho các người khó xử. . ."

Sự hoảng sợ của Tống Lương Tiêu giống như một làn sóng thủy triều, không ngừng tràn ra. Phó Nhàn càng nghe càng không đành lòng, cuối cùng cắn răng một cái lên tiếng ngắt lời:

"Tống cô nương, không cần nói nữa!"

Tống Lương Tiêu lập tức ngừng lại, hốc mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt. Trong nội tâm một trận bi thương, ánh mắt gần như cầu khẩn, nín thở chờ đợi.

Phó Nhàn nhếch môi, trước kia nàng luôn luôn ghét bỏ Thích Vân Vi làm bộ. Ỷ vào trời sinh vẻ ngoài mảnh mai ôn nhu, khi khóc dễ làm người yêu thương. Vì vậy nàng ta luôn thích tỏ ra yếu đuối và bất lực, bộ dáng như sắp rơi nước mặt, như thể ai cũng đang bắt nạt nàng ta. Nhưng thực tế lại là kẻ ích kỷ ác độc hơn bất kỳ ai. Nếu không thì chẳng hạ độc hại người, để kết cục là tử tội bị biến thành tế phẩm. Có thể nói đây hết thảy là gieo gió gặt bão, nửa điểm cũng không đáng được đồng cảm.

Nhưng bây giờ cơ thể này đã đổi tim. Nàng cuối cùng cũng biết rằng khi gương mặt này lộ ra biểu cảm thật sự tuyệt vọng và bất lực thì quả thực sẽ dễ khiến người ta sinh lòng thương hại, phải cảm khái thế sự bất công! Thế nhưng nàng lưng dựa Trần quận, lại là bạn tốt của Chi Dao, với thân phận và lập trường của nàng thì không thể nhân từ nương tay.

Chờ lý trí xua tan đi lòng thương hại, Phó Nhàn giậm chân một cái cắn răng nói: "Tóm lại cô nương hãy ghi nhớ, kẻ cầm đầu hại cô nương thành như vậy là Thích gia cửu tiểu thư, Trần quận, Thích Vân Vi!"

Nói xong, nàng nhanh chóng rời khỏi phòng như một cơn gió.

Tống Lương Tiêu giật mình, nhưng khi kịp phản ứng thì Phó Nhàn đã đi thật xa, nàng vội vàng chạy nhanh đuổi theo ra ngoài.

Chỉ là không chờ nàng đuổi theo ra tiểu viện thì đã bị hai vυ" già ngăn lại áp chế tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng kia biến mất ngoài cửa viện.

Hi vọng sụp đổ, khiến cho Tống Lương Tiêu nhịn không được che mặt nghẹn ngào khóc rồng. Hai vυ" già cũng mặc kệ nàng, chỉ cần nàng không chạy thì mặc cho nàng khóc không ngừng.

Cho đến khi nước mắt nàng cạn khô, ánh mắt trở nên chết lặng. Hai vυ" già tiếp tục kéo nàng tới căn phòng bên phải lầu gỗ rồi đẩy vào.

Tống Lương Tiêu bị bậc cửa ngáng chân lảo đảo, miễn cưỡng đứng vững. Khi ngước mắt lên thì phát hiện căn phòng này không phải là phòng trống, trong phòng có bốn thiếu nữ dung mạo tú lệ, tuổi chừng mười bốn, mười lăm đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

. . .

Lại nói Phó Nhàn, khi nàng bước ra dịch trạm thì đã nhìn thấy xe ngựa đưa nàng vào kinh dừng ở ngoài cửa. Mà Trần Quảng Càn thì đang đứng bên cạnh xe ngựa chờ nàng.

Nhìn nàng trầm mặt từ trong nội viện đi ra, Trần Quảng Càn khách khí nói: "Phó lục cô nương, xe ngựa vào kinh đã đến, cô nương có thể lên đường."

Sau khi nhận được tin tức từ Vọng Kinh vào đêm qua thì Phó Nhàn đã không cần thiết ở lại đây giám sát nữa.

Nàng gật đầu với tâm trạng không vui. Lại phát hiện Trần Quảng Càn trông giống như muốn đi xa, không khỏi ngạc nhiên mà hỏi: "Thiếu khanh đại nhân cũng muốn vào kinh?"

Trần Quảng Càn cười vuốt cằm nói: "Đúng, quận chúa Chi Dao nhờ ta hộ tống Phó lục cô nương vào kinh."

Phó Nhàn cau mày nói: "Tuy nói hồn phách của Thích Vân Vi đã không còn ở đây, nhưng nếu không có người trông coi, vạn nhất Thích Vân Vi lại động tâm tư khác thì phải làm sao bây giờ? Ta nhớ rõ thân thể của nàng đã được phủ Kỳ Nhân nhận định là tư chất xuất sắc ngàn năm khó gặp."

Cũng chính vì ỷ vào tư chất xuất sắc nên mới khiến cho nàng ta làm người kiêu ngạo, có gan báo oán tính toán lên người Chi Dao.

Trần Quảng Càn giải thích: "Phó lục cô nương không cần phải lo lắng. Tin tức vừa được truyền đến vào buổi sáng, quận chúa Chi Dao nói là tự Nghiêm tiểu tướng quân sẽ an bài những chuyện tiếp theo, để ta và cô nương không cần nhúng tay. Quận chúa còn đặc biệt nhấn mạnh đầu tháng sau chính là lễ nhập học Thịnh Kinh Viện, đây mới là việc quan trọng nhất. Dặn dò không cần thiết để những việc vặt vãnh làm chậm trễ lễ nhập học của Phó lục cô nương."

Phó Nhàn cuối cùng cũng nở một nụ cười nhạt khi nghe những lời đó. Bạn tốt quan tâm làm xua tan đi một chút sương mù bao phủ trong đầu cô những ngày qua: "Làm phiền Chi Dao tỷ tỷ hao tâm tổn trí, chờ ta vào kinh sẽ cảm ơn nàng. Đã có Nghiêm tiểu tướng quân tự mình tiếp nhận thì ta tốt hơn là không nên ở chỗ này vướng bận."

Trần Quảng Càn cũng cười theo nói: "Quận chúa đã đoán được Phó lục cô nương sẽ nói như vậy, để ta truyền lời cho Phó lục cô nương: Nàng đã đặt yến tiệc tại Vọng Nguyệt Lâu ở Vọng Kinh, đến lúc đó thay Phó lục cô nương đón gió."

"Phiền Chi Dao tỷ tỷ phải tốn kém, đa tạ Thiếu khanh đại nhân. Kế tiếp không thể thiếu làm phiền đại nhân chiếu cố trên đường."

"Không dám nhận, không dám nhận. Phó lục cô nương là Võ kỳ nhân cấp năm, luận võ lực ta kém xa Phó lục cô nương, hẳn là ta muốn phiền toái Phó lục cô nương hộ tống đoạn đường mới đúng."

"Thiếu khanh đại nhân quá khách khí, ta bất quá chỉ là một kẻ mới tấn chức kỳ nhân, bản sự còn chưa học thành, không thể đảm đương trách nhiệm này."

Phó Nhàn cực kì xấu hổ, vừa nói vừa xốc lên màn cửa xe ngựa. Nhưng trước khi bước vào xe ngựa thì ánh mắt của nàng không khỏi đảo qua lầu gỗ ở dịch trạm, suy nghĩ có chút bay xa.

Ba ngày trước, sau khi Thiếu khanh đại nhân truyền chuyện phát sinh ở nơi này về Vọng Kinh thì cuối cùng bọn họ cũng nhận được hồi âm vào đêm qua.

Trải qua điều tra một phen, bên phía Vọng kinh cấp tốc xác định hai chuyện: Chuyện thứ nhất là vị thủ tiết Thích tam phu nhân kia. Hơn sáu ngày trước đã gả vào phủ đệ của Quang lộc thị lang[1] Ngô Quang Diệu, trở thành Ngô phu nhân. Mà vị Ngô thị lang này lúc tuổi còn trẻ từng tiếp đãi sứ giả Nam Cương, cũng duy trì quan hệ hữu nghị với phía Nam Cương. Nghe nói sứ giả được tiếp đãi khi đó đã là một tên Hắc Vu, rất có danh vọng ở Nam Cương; chuyện thứ hai là ngày thứ tư sau khi gả vào Ngô phủ, vị Ngô phu nhân kia không biết từ nơi nào mang về một thiếu nữ hơn mười tuổi. Theo lời kể của nô bộc trong Ngô phủ là Ngô phu nhân đối với thiếu nữ này vô cùng yêu thương, gọi thiếu nữ là ngoan Niếp Niếp. Ngô đại nhân cũng dành đãi ngộ cho nữ tử này ngang với tiêu chuẩn tiểu thư con vợ cả của Ngô phủ, hoàn toàn coi như con ruột.

[1]Quang lộc thị lang : Phụ trách canh giữ các cổng cung điện, cũng là người đứng đầu các công việc trong cung.

Bởi vì thời gian có hạn, Vọng kinh chỉ truyền đến hai tin tức này, các chi tiết khác vẫn đang trong quá trình điều tra. Nhưng Phó Nhàn đã biết Thích Vân Vi từ năm sáu tuổi, mọi người là khách quen trong các yến tiệc ở hậu viện quyền quý Trần quận. Nàng đương nhiên cũng biết Thích tam phu nhân vô cùng yêu thương nữ nhi, dù ở bên ngoài thì cũng luôn luôn gọi nhũ danh là ngoan Niếp Niếp, ngoan Niếp Niếp, cho tới bây giờ cũng không gọi đại danh của nàng.

Cho nên, bất luận chi tiết quá trình như thế nào thì chỉ riêng điểm này đã đủ nắm chắc tám phần chuyện đổi hồn ba ngày trước là thật. Bây giờ nghĩ lại thì bởi vì có khả năng liên quan tới vị Quang lộc Thị lang kia, cho nên bên Chi Dao tỷ tỷ mới để mình và Thiếu khanh đại nhân chớ lại nhúng tay. . .

"Phó lục cô nương."

Đang lúc Phó Nhàn trầm tư thì nghe Trần Quảng Càn gọi, nàng nghiêng đầu nhìn thấy ý cười trên mặt Thiếu khanh đại nhân như đã nhìn thấu lo lắng của nàng: "Luận về bối cảnh và thực lực, Nghiêm tiểu tướng quân không hề thua bất kỳ một vị vương tôn quý tộc nào ở Vọng kinh. Huống chi quận chúa Chi Dao còn là thiếu chủ mẫu chưa qua cửa của phủ tướng quân. . ."

Phó Nhàn khẽ thở dài, có phần ngượng ngùng nói: "Đạo lý ta cũng biết. Chỉ là nhất thời không cam lòng, nuốt không trôi cục tức này thôi. Chờ qua mấy ngày nữa sẽ ổn, Thiếu khanh đại nhân không cần lo lắng."

Trần Quảng Càn mang theo thiện ý mà tiếp tục trấn an: "Ta tin tưởng thiện ác đều có báo ứng. Nếu di hồn đổi phách thật sự tốt thì trên đời này cũng sẽ không có nhiều kẻ quyền quý bị xử tử như vậy, và cũng chưa thấy có người sử dụng phương pháp này thoát thân. Chí ít hiện tại vị Thích cửu tiểu thư này đã vĩnh viễn mất đi thứ thuộc về mình là tư chất trong một trăm nghìn người mới có một người, đúng không?"

Phó Nhàn cũng tạm thời buông xuống lời xoắn xuýt, ngồi vào trong xe lập tức đáp: "Thiếu khanh đại nhân nói rất đúng. Mà Thích Vân Vi ve sầu thoát xác, giờ cũng đang ở Vọng kinh. Ta ở đây xoắn xuýt thêm nữa cũng vô dụng, không bằng vào kinh nhìn một chút. Nhìn nàng ta sau khi đổi thân thể, mất đi tư chất trăm ngàn không có một thì nhảy nhót thế nào!"