Chương 5

Edit : Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

Beta: Khủng Long Phản Diện

---

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, bầu trời âm trầm nổi bật lên một mảnh tiêu điều trong tiểu viện.

Mới vừa còn trống trải ở tiền viện, chẳng biết lúc nào dừng một chiếc xe ngựa. Không, có lẽ không nên gọi là xe ngựa, nói như thế nào đây, kiểu dáng và vật liệu của chiếc xe ngựa này khác biệt với những chiếc xe ngựa cổ đại mà Tống Lương Tiêu biết. Chung quy vẫn là xe bốn bánh đủ để nhận biết là xe, nhưng nhìn bốn con "Ngựa" lôi kéo xe thì nàng thật sự không biết phải hình dung như thế nào.

Bọn chúng bốn chân chạm đất, thân hình cũng cao lớn như ngựa. Nhưng đầu lại giống như cá sấu, sừng tuần lộc, đuôi tê tê, thậm chí toàn thân đều bao phủ dày đặc vảy cá!

Cho dù nàng không nghiên cứu lịch sử cũng biết. Trừ truyện thượng cổ thần thoại ra thì loại động vật này chưa từng tồn tại ở bất kỳ ghi chép sử sách nào! Bất kể là dã sử hay chính sử!

Cực đại xông vào thị giác khiến cho Tống Lương Tiêu nhịn không được lập tức kinh hô: "Đây là cái gì? !"

Lúc này, tiền viện tụ tập không ít người. Đại bộ phận đều trầm mặc không nói, một số ít thiếu nữ trò chuyện với nhau cũng nhẹ giọng nói nhỏ. Cho nên một tiếng kinh hô này của nàng đã lập tức thu hút không ít ánh nhìn.

Ánh mắt của các thiếu nữ nhìn nàng không khỏi mang theo khiển trách.

Đối mặt với nhiều ánh mắt khinh thường và chán ghét, Tống Lương Tiêu vô ý thức giải thích: "Các ngươi không cảm thấy có vấn đề sao? Những con ngựa này kỳ như vậy. . ."

Lời nói chỉ nói đến một nửa, toàn bộ ánh mắt xung quanh đều thu hồi, tựa như không có chuyện phát sinh. Có thể là nghe không hiểu, cũng có thể là không có ai muốn để ý nàng. Tóm lại Tống Lương Tiêu nói đến một nửa phải ngượng ngùng ngậm miệng lại. Nhưng trong đầu thì dời sông lấp biển, mãnh liệt sóng cuộn không thể bình tĩnh!

Đối mặt với mấy con "Ngựa" kỳ quái này, tất cả mọi người tập mãi thành thói quen. Nơi đây thực sự là thế giới cổ đại mà nàng biết sao? !

Mọi hiểu biết của Tống Lương Tiêu đều bị thách thức chưa từng có! Ánh mắt của nàng vẫn không cách nào rời khỏi thân thể của những con "Ngựa" kỳ quái đó. Không thể ngừng suy nghĩ đây là thế giới song song khác với Địa Cầu hay một quyển tiểu thuyết được viết dưới ngòi bút của một nhà văn trên internet? Thậm chí bắt đầu nghi ngờ bản thân đã học phí công chín năm giáo dục bắt buộc, ba năm trung học, bốn năm đại học!

Vì không biết nên hoảng sợ. Mười lăm thiếu nữ trong viện được sáu vυ" già chia thành ba nhóm, nhóm đầu tiên trực tiếp ngồi lên chiếc "Xe ngựa" kỳ quái này.

Tống Lương Tiêu và bốn thiếu nữ ở căn phòng lúc trước đi cuối cùng, bị hai vυ" già dẫn ra ngoài viện.

Thì ra trong viện còn có hai chiếc "xe ngựa" giống hệt như vậy. Bởi vì tiền viện quá nhỏ không cách nào đậu nên dừng ở ngoài dịch trạm. Ngoài ra, còn có rất nhiều người đàn ông mặc áo giáp màu đen và đội mũ sắt giống như hộ vệ hoặc binh sĩ, cưỡi mấy con "Ngựa", vây chặt "Xe ngựa" ở chính giữa.

Căn viện kèm theo lầu gỗ này được xây dựng ở cạnh một con đường thô sơ, đứng ở bên đường có thể nhìn thấy núi non trùng điệp. Đoán chừng đây là dịch trạm để mọi người nghỉ ngơi.

Rất nhanh, Tống Lương Tiêu và những người khác bị hai vυ" già vội vàng đẩy vào một trong những cỗ "Xe ngựa" .

Không gian trong xe không tính là nhỏ, có hai hàng ghế đối diện nhau được bọc vải mềm. Phía trước có một bàn trà nhỏ có thể bày một ít đồ, bên dưới chỗ ngồi hình như có thể kéo ra đóng vào, hẳn là có thể kết hợp hai cái ghế thành chiếc giường chung chứa được năm sáu người.

Hai bên xe đều có hai cánh cửa sổ nhỏ, ngoài cửa sổ đã dùng kim loại bịt kín, chỉ có thể thông khí nhưng không thể đem đầu tay vươn ra. Thoạt nhìn hơi giống xe cảnh sát áp giải tội phạm hiện đại.

Huyên Thảo dẫn đầu tìm một chỗ ngồi xuống, thiếu nữ mặt tròn tên Khấu nhi cũng ngồi xuống sát bên nàng. Còn lại văn tĩnh thiếu nữ cũng chen đến bên cạnh Huyên Thảo, thiếu nữ nhỏ nhất cũng đi theo sát ngồi bên ba người. Bỗng nhiên vυ" già đi lên từ phía sau liếc nàng rồi ra lệnh: "Ngồi đối diện đi."

Thiếu nữ run rẩy lập tức đỏ mắt, không tình nguyện ngồi xuống đối diện ba người.

Đương nhiên Tống Lương Tiêu cũng không có lựa chọn khác là ngồi bên cạnh thiếu nữ. Hai vυ" già lần lượt ngồi ở đuôi xe, như là cai tù chặn tất cả các nàng ở trong.

Một lúc sau, thân xe khẽ rung chuyển bắt đầu chuyển động..

Tống Lương Tiêu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bị bịt kín, nhìn thấy đám mây trên trời bắt đầu trôi không biết đến nơi nào.

"Xe ngựa" . . . Không, phải gọi là xe thú thì đúng hơn. Xe lắc lư, tốc độ không nhanh không chậm.

Trong xe không ai nói chuyện, bầu không khí ngột ngạt.

Tống Lương Tiêu có chút chóng mặt vì xe thú lắc lư, cộng thêm trước đó mỗi đêm đều ngủ không ngon, thế là bất tri bất giác nhắm nghiền hai mắt ngủ thϊếp đi.

Không biết giấc ngủ này đã trôi qua bao lâu. Đột nhiên có người thô lỗ lay nàng tỉnh lại, khi nàng mở mắt ra, khuôn mặt thô ráp nghiêm nghị của vυ" già trực tiếp phóng to trước mắt:

"Đứng dậy, xuống dưới!"

Tống Lương Tiêu bị gương mặt này làm cho giật nảy mình. Có chút sững sờ, cũng nghe không hiểu lời nói của vυ" già, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm.

May mắn, ba thiếu nữ đối diện đã đứng lên trước, lần lượt đi xuống xe.

Tống Lương Tiêu lúc này mới kịp phản ứng, cũng đi xuống theo.

Bên ngoài trời đã sắp chạng vạng tối. Bầu trời không biết từ lúc nào đã âm u mờ đi, hoàng hôn màu vàng chiếu vào nơi hoang vu làm cho chung quanh bao phủ một tầng sương mù màu đỏ.

Nếu còn ở thành phố M quen thuộc thì Tống Lương Tiêu nhất định sẽ lấy điện thoại di động ra ghi lại cảnh đẹp lúc này. Nhưng bây giờ thân ở nơi xa lạ không biết tên, lại có khả năng bị xem như gia súc bán cho người xa lạ làm trâu làm ngựa. Dù thế nào nàng cũng không thể vui được, nỗi nhớ nhà ngày càng nồng đậm trong lòng nàng.

Đã là ngày thứ tư đến nới đây, hôn lễ giữa nàng và Đường Thành cũng không biết thế nào. Liệu cũng có một hồn phách xa lạ tiến vào trong thân thể mình sau đó thay thế mình kết hôn với Đường Thành hay không? Hoặc là thân thể của nàng đã lâm vào hôn mê, thậm chí là. . . Tử vong? !

Tống Lương Tiêu hai mắt đỏ hoe, nàng vội vàng lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ đáng sợ này để dời đi sự chú ý của mình, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh.

Phát hiện trừ ba chiếc xe thú của các nàng thì còn hai ba chiếc xe đẩy đơn sơ đi cuối cùng, bên trên chất đống không ít đồ vật.

Bọn thủ vệ chia làm hai đội, xếp thành hai hàng ở hai bên xe thú. Đại khái ước chừng hơn hai mươi người. Ở phía trước là một người đàn ông cao lớn cường tráng, cưỡi trên người một con cá sấu dị thú, tay cầm chuôi đao xem xét bốn phía. Nhìn rõ đầu hắn đội khôi giáp, hẳn là lần này dẫn đầu đội hộ vệ.

Ngoại trừ hắn, bọn hộ vệ tốp năm tốp ba xuống ngựa, cột thú cưỡi. Rồi đi lấy vật tư, xong còn tìm kiếm nhánh cây, nhanh chóng xếp nhánh cây chuẩn bị đốt lửa. Còn lại một vài hộ vệ ở dòng suối nhỏ cách bọn họ không xa rửa sạch nồi lớn và chậu, hiển nhiên tối nay bọn họ sẽ ở đây cắm trại qua đêm.

Tống Lương Tiêu không ngừng nhìn trái phải, đột nhiên có người dùng lực giữ lại cánh tay nàng.

Một vυ" già mắng mỏ rồi lôi nàng đi.

Hóa ra hơn mười người thiếu nữ xuống xe đều đã tập hợp một chỗ, chỉ có nàng còn đứng ở tại chỗ hết nhìn đông tới nhìn tây. Vυ" già đã lườm nàng mấy lần mà nàng còn không phát giác, thế là mới hùng hùng hổ hổ đi qua lôi nàng.

"Có phải nàng ta muốn chạy trốn hay không?"

Thiếu nữ mặt tròn Đậu Khấu nhìn cảnh này thì có chút cười trên nỗi đau của người khác, hỏi ba thiếu nữ bên cạnh.

Thiếu nữ có khí chất nhã nhặn tên Bạch Cao, nàng lắc lắc đầu nói: "Trước đó chỉ nói nàng yếu ớt ương ngạnh, không nghĩ tới là người ngu ngốc. Cho dù thoát khỏi rừng núi hoang vắng này thì có thể trốn ở đâu?"

Thiếu nữ nhỏ nhất lúc này cũng không nhịn được tiếp lời, nàng ta tên Đinh Hương, mới mười hai tuổi: "Nàng. . . Nàng trở nên rất kỳ lạ từ khi vào phòng sáng nay, ta cảm thấy nàng bây giờ càng âm trầm khiến người ta cảm thấy không thoải mái. . ."

Huyên Thảo ngược lại không có cười trên nỗi đau của người khác, hay trào phúng chán ghét. Mà là ánh mắt yếu ớt bình tĩnh nói: "Vô dụng, có nhiều hộ vệ trong coi như vậy, nàng ta sẽ trốn không thoát, không ai có thể trốn thoát."

Câu nói không ai có thể trốn thoát trong nháy mắt đánh thức ba thiếu nữ. Các nàng đều giống nhau, cười nhạo đối phương cũng không khác gì cười nhạo chính mình. Bỗng chốc mọi người đều bắt đầu trầm mặc.

Vυ" già đẩy Tống Lương Tiêu vào giữa bốn thiếu nữ, khuôn mặt nghiêm khắc nói trước mặt tất cả các thiếu nữ đang ở đây: "Hãy thu hồi ý đồ của các ngươi đi! Các lão gia và phu nhân trong quận cung cấp ăn ngon, uống tốt nuôi dưỡng các ngươi lớn như vậy chính là vì ngày hôm nay! Không phải là không có cơ hội sống sót, đến lúc đó có rất nhiều thời gian để các ngươi đủ sức chạy. Hiện tại cũng đừng có ý nghĩ sai lệch. Nếu chẳng may tắt thở ở nơi hoang dã này, thì cơ hội cuối cùng để sống sót cũng chờ không đến, đặc biệt là ngươi!"

Vυ" già vừa nói vừa hung ác trừng mắt nhìn Tống Lương Tiêu, sau đó quay người rời đi.

Tống Lương Tiêu nghe không hiểu, nhưng nhìn biểu cảm và lời nói của đối phương thì chẳng phải là lời tốt đẹp gì. Bởi vì sắc mặt của các thiếu nữ xung quanh đều tái nhợt, một số đã bắt đầu đỏ mắt che miệng thấp giọng khóc thút thít. Khiến nàng cảm giác không được tốt cho lắm. Không khí chết chóc âm u, không một ai có thể miêu tả rõ được tâm trạng hoảng loạn. Nàng không khỏi bắt đầu hoài nghi suy đoán trước đó của mình: Những thiếu nữ này thật sự sẽ bị đưa đi làm việc đó sao?

Trong sáu vυ" già, có bốn người rời đi hỗ trợ hộ vệ dựng trại và nấu cơm, còn lại hai người, một người canh gác các nàng, một người khác thì dẫn ba thiếu nữ đến bụi cây cách đó không xa để giải quyết nhu cầu sinh lý, xa hơn nữa có hộ vệ không ngừng tuần tra, quản thúc các nàng chặt chẽ như canh giữ tù nhân.

Tống Lương Tiêu càng quan sát càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng vẫn nhìn người khác làm cái gì thì nàng làm cái đó, cũng không có cách nào khác tốt hơn.

Cứ như vậy một hồi hóng gió, các nàng lại bị vυ" già đè ép lên xe thú. Lặng im lúng túng ngồi xấp xỉ một canh giờ thì đám vυ" già bưng tới bữa tối.

Một bát canh rau dại và hai khối bánh khô.

Tống Lương Tiêu chỉ ăn bữa sáng, lên xe thú thì ngủ suốt. Lúc này ngửi thấy mùi thức ăn nóng hổi làm bụng nhịn không được kêu lên.

Nàng cầm lấy bát, nếm thử một ngụm canh rau. Bất ngờ rằng nó không hề khó ăn, nếm được vị mặn, không biết là do gia vị hay là do hương vị của đồ ăn. Hình như có thể nhìn thấy vài hạt gạo chìm dưới đáy bát. Lại cắn một miếng bánh khô, bánh không mang bất cứ hương vị nào, thậm chí còn có chút cứng rắn, nhưng chắc chắn có thể nhét đầy bao tử, thế là nàng ngâm bánh khô vào canh rau một lúc chờ mềm lại ăn, cứ như vậy từng ngụm bỏ canh và bánh vào dạ dày.

Bởi vì đói nên nàng chỉ tập trung vào việc ăn, mà không nhận ra rằng bốn thiếu nữ còn lại đang nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc.

Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Lương Tiêu đột nhiên đau bụng. Lại nói từ khi nàng xuyên qua đến thế giới này chưa lần nào đi đại tiện, cũng không biết có liên quan đến thức ăn mình vừa ăn hay không, rất khẩn cấp.

Nàng vội vàng ôm bụng đứng lên, hai vυ" già thấy nàng nhíu mày cả khuôn mặt nhúm lại với nhau thì hiểu ngay. Thế là một người tiếp tục canh gác xe thú, một người khác dẫn nàng xuống xe.

Vυ" già không dẫn Tống Lương Tiêu đi quá xa, chỉ chỉ phía sau một bãi cỏ cao gần xe thú, ra hiệu ở nơi này giải quyết.

Những hộ vệ đêm ngồi thành một vòng cười nói cách đó không xa,. Khoảng cách này ít nhiều có chút khó xử, nhưng khó chịu nhất còn không phải những thứ này, mà là đi ị không có giấy làm sao bây giờ?!

"Ờm, không có giấy sao?"

Tống Lương Tiêu thừa dịp vυ" già còn chưa quay người thì vội vàng hỏi. Sợ vυ" già nghe không hiểu, nàng còn làm động tác chùi đít.

Vυ" già có ấn tượng cực sâu với thiếu nữ trước mắt này, bởi vì nàng là tế phẩm duy nhất không hàng xuống được. Nghe nói nàng từng là tiểu thư xuất thân quan gia, là mặt hàng khiến người khác rất chán ghét. Trước đây có mấy lần thường xuyên âm dương quái khí uy hϊếp bọn họ, còn nói rằng chờ sau khi mình rời khỏi đây sẽ để tất cả bọn họ rơi đầu. Ngày ấy nàng đột nhiên bị đại nhân mang đi, khi đó bọn họ còn có chút lo lắng. Kết quả vị đại nhân ở dịch trạm không có ý muốn cứu nàng rời đi, bọn họ không còn sợ hãi nàng nữa, chỉ còn lại chán ghét.

Vυ" già lập tức nghiêm mặt, nắm lấy tay nàng không chút thiện cảm, ra hiệu trở về.

Sức lực của Tống Lương Tiêu kém xa vυ" già, bụng cũng đau đến không chịu được. Thấy thái độ của vυ" già cứng rắn như thế cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng rút ra cánh tay, làm bộ vén váy lên nói: "Đừng, đừng, ta tự kéo, ta tự kéo!"

Vυ" già vốn chỉ hù dọa nàng, thấy nàng ngoan ngoãn thì buông tay nàng ra, lui ra phía sau mấy bước đi ra bụi cỏ. Nhưng ánh mắt lại không chớp dán chặt vào nàng.

Tống Lương Tiêu không còn cách nào khác, vén váy lên chịu đựng khuất nhục ngồi xổm xuống. Mông không tránh khỏi bị những cỏ dại cao thấp không đều kia chạm vào, nhưng nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, tốc chiến tốc thắng! Về phần không có giấy vệ sinh. . . Nàng trực tiếp xé một mảnh vạt áo dùng nó làm giấy.

Chờ khi Tống Lương Tiêu trở lại xe thú. Đinh Hương liếc mắt nhìn thấy nàng thiếu một mảnh vạt áo nhịn không được tới gần Huyên Thảo nói khẽ: "Huyên Thảo tỷ tỷ, nàng ta trở nên thật kỳ lạ, vừa nghĩ tới ban đêm ta phải ngủ bên cạnh nàng ta thì cảm thấy có chút sợ hãi, làm sao bây giờ, ta không muốn ngủ cùng nàng ta. . ."

Huyên Thảo cũng liếc nhìn Tống Lương Tiêu, sờ búi tóc Đinh Hương trấn an nàng: "Đừng sợ, đêm nay ta ngủ bên cạnh nàng ta, ngươi ngủ cạnh Đậu Khấu hoặc Bạch Cao được không."

Nàng đã sớm phát hiện thiếu nữ tên Thích Vân Vi này khác thường, dường như là đổi người. Mình nhớ rất rõ ràng, khi họ ăn tối cùng nhau tại dịch trạm. Thức ăn ở đó ngon hơn nhiều so với hôm nay, nhưng sau khi Thích Vân Vi thấy thì khóc rồi quét hết đồ ăn xuống đất còn nói là cho heo ăn. Làm hại các nàng cùng nhau đói cả đêm.

Vừa rồi đối phương lại ăn sạch sẽ nhìn chẳng ra làm sao cả canh rau dại và bánh khô, không có một chút ghét bỏ. Dù có bị quở mắng thì một người trước sau cũng không nên có biến hóa lớn như thế. Lại hồi tưởng ba ngày trước, sau khi đối phương đột nhiên hô to bị người ta mang ra ngoài. Liên tiếp ba đêm không có tin tức, hành trình của các nàng cũng vì vậy mà trì hoãn ba ngày. Nếu nói trong đó không có mờ ám, ai sẽ tin?

Chỉ là Huyên Thảo kiến thức không đủ, không nghĩ đến chuyện quỷ dị như đổi hồn, mà là suy đoán có người thay thế Thích Vân Vi thật ra ngoài. Thích Vân Vi thật của ba ngày trước hẳn là đã rời đi, trước mắt bất quá chỉ là tên giả mạo thôi!