Chương 11

Edit : Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

----

Tống Lương Tiêu đi theo Huyên Thảo và những người khác từ trong ngõ rẽ ra, xuất hiện tại một con đường yên tĩnh, chỉ có ánh trăng mờ nhạt trên đầu và những chiếc đèn l*иg treo cao phía trước một số phủ đệ giàu có, chiếu sáng lờ mờ con đường. Ngoại trừ bọn họ thì không một bóng người.

Nhìn trái nhìn phải con đường kéo dài vô tận, Đậu Khấu không khỏi nhìn về phía Huyên Thảo, hỏi: "Kế tiếp chúng ta nên đi đâu?"

Hiện tại, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Huyên Thảo là người chỉ huy, đi trái hay phải đều nghe theo chỉ dẫn của nàng.

Mà bản thân Huyên Thảo cũng rất phiền não. Hôm qua bọn họ đều ngồi trên xe thú, căn bản không biết đường đi của trấn An Bình, chỉ mơ hồ nhớ mình đã đi bao nhiêu ngã rẽ.

Cũng vào lúc này, trong ngõ hẻm phía sau truyền đến tiếng bước chân của bọn hộ vệ cùng với tiếng quát tháo giận dữ thúc giục: "Hỗn đản! Có một phòng nữ tế trốn rồi! Có lẽ các nàng chạy chưa xa! Các ngươi nghe lệnh của ta mau đuổi theo!!!"

Hỏng bét! Bên phủ đệ đã phát hiện bọn họ trốn thoát, không thể lại do dự nữa!

Huyên Thảo suy nghĩ một chút, phát hiện phía bên trái sẽ đi qua cửa chính của phủ đệ, thế là lập tức hô to với bốn thiếu nữ phía sau: "Chúng ta đi bên phải trước đi! Chạy mau!"

Dưới ánh trăng thưa thớt, các thiếu nữ loạng choạng chạy như ruồi không đầu trên đường phố vắng lặng. Luôn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng la hét của hộ vệ ở phía sau, như thể chỉ cần các nàng dừng lại thì sẽ bị dã thú phía sau lưng cắn nuốt!

Mọi người đều dốc hết sức chạy. Huyên Thảo không ngừng nhìn trái nhìn phải trong khi chạy, hy vọng tìm được một chỗ khuất để trốn!

Không biết đã chạy qua bao nhiêu ngõ hẻm. Tống Lương Tiêu cảm thấy nội tạng với cổ họng đau rát như lửa cháy, hai chân cũng bắt đầu nhũn ra, mặc dù đã vận động toàn thân, điều chỉnh hô hấp, nhưng tốc độ chạy vẫn như cũ bắt đầu dần dần chậm lại. Không phải nàng không muốn chạy nhanh, mà là thân thể này quá vô dụng, chạy chưa đầy mười lăm phút thì cảm giác nặng nề như rót chì đã dâng lên rồi!

Bốn thiếu nữ còn lại cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, họ chạy càng lúc càng chậm, thở dốc, thần trí hỗn độn.

Cảnh tượng này làm cho hai gã áo đen vẫn âm thầm bám theo bọn họ trên nóc nhà phát ra tiếng xì khẽ đầy khinh thường.

Một thiếu nữ trong đó chán ghét nói: "A, thật là phế vật, chạy một chút còn không được, làm sao bây giờ? Khoảng cách đến viện chủ nhân còn rất xa, hơn nữa tốc độ hiện tại của bọn họ cũng gần bằng tốc độ của những hộ vệ phía sau, nếu cứ tiếp tục thì các nàng sẽ nghi ngờ. "

Nghe giọng nói chuyện là một nữ tử, một người khác nghe xong thì nghĩ nghĩ nói: "Thôi, đừng làm khó dễ người khác. Ta đi xuống dẫn đường cho bọn họ, ngươi đi chào hỏi các huynh đệ phía sau một tiếng."

Nói xong, hắn tăng tốc vượt qua đám người Tống Lương Tiêu phía dưới, đáp xuống lối vào của hai con hẻm trước mặt, trốn ở góc tường.

Lúc này thể lực của Huyên Thảo đã đến cực hạn, chỉ sợ sẽ sớm cạn kiệt. Thanh âm sau lưng càng ngày càng gần, ngay lúc nàng tuyệt vọng cho rằng nhóm của mình không thể trốn thoát thì đột nhiên một giọng nói phát ra từ góc cua:

"Đi theo ta, hướng này!"

Tinh thần của Huyên Thảo lập tức chấn động. Vào lúc này, nàng không còn quan tâm đến việc đánh giá đối phương là bạn hay thù, bất cứ ai xuất hiện sẽ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của các nàng!

Vì vậy, nàng không do dự nghe theo giọng nói, rẽ vào đường tắt bên phải.

Trong con hẻm, nàng nhìn thấy một nam nhân mặc đồ đen, ngay sau đó, nam nhân này thong thả đưa bọn họ đi xuyên qua những con hẻm. Dần dần, tiếng bước chân và tiếng la hét của hộ vệ không còn vang lên sau lưng, dường như đã thực sự cắt đuôi được đám người truy đuổi.

Ước chừng sau hơn một khắc, hắc y nhân gõ cửa phủ đệ ở một góc tương đối khuất, cũng nói với bọn họ:

"Đi vào."

Huyên Thảo nhìn lướt qua phủ đệ trước khi bước vào cổng. Nhìn từ bên ngoài, phủ đệ trông rất bình thường, nhỏ hơn nhiều so với căn phủ đệ mà họ ở trước đây, không có điểm gì đặc biệt. Vừa thêm có bóng đêm che đậy, quay người thì sẽ quên ngay.

Khi bước vào phủ đệ, năm thiếu nữ phát hiện trong phủ đệ đèn đuốc sáng trưng,

sáng như ban ngày. Xung quanh có hơn chục người đứng, nam nữ đều mặc đồ dạ hành, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra ngoài.

Mà ở giữa những người này là chiếc kiệu mềm màu tím, như chúng tinh phủng nguyệt. Mành của kiệu được vén lên, một nam tử rất trẻ tuổi đang ngồi ở trên đó.

Nam tử mặc một chiếc áo choàng cổ tròn màu đỏ thẫm thêu thụy thú bảy màu, đội mũ giao châu. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của nam tử làm Huyên Thảo hơi run run, hai má đỏ bừng.

Sau lưng Huyên Thảo. Tống Lương Tiêu đã giữ lời hứa ngay từ khi bắt đầu trốn thoát, chỉ theo sát các thiếu nữ chạy mà không nói một lời. Bởi vì bất đồng ngôn ngữ, nàng luôn nghĩ Huyên Thảo đã biết trước chạy trốn đến đây sẽ có người tiếp ứng. Vì vậy khi bước vào phủ đệ này, nàng không lo lắng như Huyên Thảo và những người khác, thậm chí nàng còn mừng thầm khi có người tiếp ứng không cần chạy lung tung như ruồi mất đầu.

Thấy Huyên Thảo trước mặt đột nhiên dừng lại, nàng không khỏi nghiêng người nhìn về phía trước, đồng thời nàng cũng giống như Huyên Thảo sững sờ tại chỗ.

Thật là tuấn tú mỹ nam tử!

Khuôn mặt đối phương như ánh trăng sáng, khí chất như xuân hoa. Đôi mắt ẩn tình đào hoa như ngậm sóng thu dập dờn, nhưng nếu nhìn kỹ chỉ sẽ thấy một sự lạnh lùng. Thứ bắt mắt nhất không phải là khuôn mặt này, mà là toàn thân phát ra khí chất cao quý cùng cảm giác áp bách. Lần đầu tiên Tống Lương Tiêu nhìn thấy kiểu đàn ông vừa cổ điển lại kiêu ngạo như vậy, thổ nhưỡng của xã hội văn minh hiện đại rất khó để sản sinh ra một người đàn ông cao quý như vậy.

Sau khi Tống Lương Tiêu cảm khái một phen thì nàng rất nhanh từ trong kinh ngạc khôi phục lại, nàng vẫn chưa quên tình cảnh hiện tại của mình. Mặc dù nam tử trước mặt rất đẹp trai, lại có một đôi mắt đào hoa ẩn tình. Nhưng cho người ta cảm thấy đặc biệt lạnh lùng và xa cách, cảm giác ngột ngạt xung quanh khiến nàng sợ hãi không thể giải thích được.

Huyên Thảo lúc này cũng tỉnh lại, trước khi trở thành tế phẩm, nàng cũng lớn lên trong một gia đình giàu có. Gia tộc đó đối đãi nàng như chính quy tiểu thư, cho nên từ nhỏ nàng đã gặp rất nhiều thế đệ tử gia có tướng mạo và phẩm học kiêm ưu. Nhưng không ai trong số họ có thể so sánh với nam tử trước mặt này, có thể được một nam tử trẻ tuổi lại tuấn mỹ quyền cao chức trọng cứu giúp. Nàng nhấc váy muốn tiến lên trịnh trọng cảm ơn.

Nhưng nàng vừa mới đi bước đầu tiên thì đã bị một cánh tay ngăn lại, người ngăn lại chính là hắc y nhân lúc trước giúp bọn họ thoát khỏi khốn cảnh, đối phương lạnh lùng nói: "Chủ nhân chưa cho chép các ngươi tiến lên."

Nói xong, hắc y nhân cung kính khom người với nam tử: "Chủ nhân! Người đã đưa đến!"

“Ừm, ngươi và Dạ Linh làm rất tốt" Giọng nói của nam tử trong trẻo, thản nhiên nói: "Các ngươi xưng tên đi."

Câu sau rõ ràng không phải nói với hắc y nhân, mà là với Tống Lương Tiêu và những người khác.

Huyên Thảo vẫn còn xấu hổ vì bị chặn lại. Đậu Khấu và Bạch Cao đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nam tử, Đinh Hương rụt rè co rúm lại sau ba người họ. Tống Lương Tiêu lại sửng sốt, lần này không phải vì ngoại hình của nam tử, mà là nàng thực sự hiểu nam tử này nói gì! Giống như người đàn ông cao gầy và thiếu nữ xinh đẹp trước đó, đối phương nói tiếng phổ thông rất chuẩn!

Cứ như vậy, không ai phản ứng lại, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng xì xèo của ngọn đuốc đang cháy.

Nam tử bình tĩnh chờ đợi, tựa hồ không có ý thúc giục. Mà hắc y nhân lại bất mãn kêu lên: "Chủ nhân đang hỏi tên của các ngươi! Còn không mau trả lời!"

Huyên Thảo và bốn thiếu nữ khác kinh ngạc định thần lại, lần lượt báo cáo tên của mình.

"Huyên Thảo."

"Đậu Khấu."

"Bạch Cao."

"Đinh. . . Đinh Hương."

Tống Lương Tiêu là người duy nhất chưa lên tiếng. Nàng vẫn còn kinh ngạc là tại sao người đàn ông trước mặt cô lại nói tiếng phổ thông? Đột nhiên nàng thấy tất cả ánh mắt đều đang tập trung nhìn mình, đặc biệt là những hắc y nhân kia, ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén. Lúc này nàng mới nhớ người đàn ông vừa rồi đang hỏi tên của các nàng, bạn đồng hành của nàng báo tên hẳn là tên của các nàng. Không kịp tìm hiểu vì sao nam tử có thể nói tiếng phổ thông, đồng thời hình như tất cả mọi người đều nghe hiểu. Nàng vội vàng nói tên của mình:

"Tống Lương Tiêu."

Ngay khi tên được báo ra, cặp mắt đào hoa của người đàn ông ngồi trên kiệu mềm hiện lên một tia hiểu rõ, thầm nghĩ: Thì ra là nàng ta...

Chỉ là trên mặt hắn một chút cũng không lộ ra, thanh âm vẫn như cũ rõ ràng như đang tán gẫu: "Muốn sống không?"

Giọng điệu hời hợt, nhưng những lời nói lại như gai nhọn đâm thẳng vào trái tim của các thiếu nữ, Lần này, ngoại trừ Tống Lương Tiêu là người không rõ ràng tình huống thì tất cả mọi người đều tranh nhau trả lời: "Muốn!"

Đậu Khấu lo lắng nói thêm: "Chỉ cần công tử chịu cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp công tử! Xin công tử thương xót, ta không muốn làm tế phẩm! ta không muốn chết!"

Huyên Thảo cũng theo sau nói: "Chúng ta cũng cậy! Van cầu công tử phát thiện tâm, cứu giúp mấy nữ tử yếu đuối chúng ta!"

Nam tử vẫn im lặng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt các nàng. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn ra vẻ hoảng hốt, khẩn trương, lo lắng, mong đợi và bối rối. Dường như đã đọc được hết tâm tư của các nàng.

Một lúc sau, mới lại lên tiếng: "Làm trâu ngựa sao? Nghe thì có vẻ là có ơn tất báo, nhưng các ngươi chỉ là nữ nhân yếu ớt, thật sự có thể làm trâu ngựa sao? Nếu không phải người của ta xuất hiện, chỉ sợ các ngươi đã bị những hộ vệ kia bắt về, tiếp tục bị nhốt ở Xuân Uyển. Sau đó họ sẽ canh giữ các ngươi càng nghiêm ngặt hơn, để các ngươi chắp cánh cũng khó bay. Đợi đến sáng ngày mai sẽ trói gô áp tải đưa lên xe. Đến lúc đó các ngươi sẽ không còn bất cứ hi vọng nào để chạy thoát."

Rõ ràng là bình tĩnh tự thuật, nhưng trái tim của các thiếu nữ lại nhảy lên theo lời của hắn, đồng tử co rút, cảm giác sợ hãi lặng lẽ lan ra.

"Cho nên, nói cho ta biết, các ngươi có thể làm gì để thuyết phục ta cứu mạng các ngươi."

Bị hoảng sợ thúc đẩy, đám người Huyên Thảo vội vàng trả lời, trong viện nháy mắt trở nên ồn ào. Không đợi nam tử mở miệng, hắc y nhân không nhịn được lại hét lớn một tiếng: "Các ngươi! Từ trái qua phải, lần lượt trả lời! Ồn ào như vậy làm sao chủ nhân có thể nghe rõ!"

Tiểu viện lại trở nên yên tĩnh. Đậu Khấu đứng ở ngoài rìa bên trái, thấy không có người lên tiếng thì nàng vội vàng nói: “Ta, ta am hiểu nữ công, ném thẻ vào bình rượu rất giỏi, các tiểu thư và thiếu gia đều thích chơi ném thẻ vào bình rượu với ta. "

Nàng nói xong thì đến lượt Bạch Cao. So với sự vội vàng của Đậu Khấu thì giọng nói của Bạch Cao nhẹ nhàng hơn, nàng nhẹ nhàng nói: “Nô gia biết chữ nghĩa, còn biết vẽ tranh.”

Huyên Thảo hít sâu một hơi, cũng ép buộc mình bình tĩnh lại: "Ta đối với cầm kỳ thư họa mỗi thứ biết một chút, quốc sách và số học hơi biết, trước đó trong nhà dạy ta như các tiểu tỷ trong khuê phòng. Nếu công tử cần, cái gì ta cũng học được!"

Sau Huyên Thảo là Tống Lương Tiêu. Tuy rằng Tống Lương Tiêu nghe không hiểu hắc y nhân nói gì, nhưng nàng đã từng có kinh nghiệm, biết hiện tại đến mình trả lời. Muốn há miệng nhưng không thốt ra được lời nào, lập tức cười khổ. Vừa rồi bốn thiếu nữ tranh nhau trả lời, nàng rối rắm không biết nên nói cái gì, hiện tại lại căng thẳng.

Trả lời sao đây? Nói mình am hiểu 996[1]? Hay biết PowerPoint? Là một xã xúc [2] đủ điều kiện, mỗi ngày đối mặt với mở không hết và tổng hợp không hết dữ liệu. Thật vất vả tranh thủ lúc rảnh rỗi thì lướt douyin còn không thì là đang mua hàng online. Đã từ lâu quên hết những kiến

thức được học ở trường, cuộc sống bận rộn để nàng không có thời gian, không phải nói là không có nghị lực vượt qua quán tính để học tập hoặc đào tạo sâu.

[1]996 : Nghĩa là làm việc từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.

[2] Xã xúc: Bắt nguồn từ tiếng nhật しゃちく, ban đầu nó là một thuật ngữ xúc phạm để mô tả nhân viên văn phòng, ám chỉ những nhân viên ngoan ngoãn làm việc trong công ty và bị ép như động vật; bây giờ nó đề cập đến công việc chiếm phần lớn, thanh niên thiếu tự chủ và nền tảng kinh tế yếu kém, lối sống biểu hiện như giảm tâm lý sẵn sàng giao tiếp và giảm hành vi hoạt động xã hội, thường bị cho là tự ti và tự giễu của những người trẻ tuổi.

Nàng chính là vô cùng bình thường, không có bất kỳ sở trường nào. Nếu bịa ra vài điều nhảm nhí thì nàng cũng không dám, bởi vì trực giác nói cho nàng, bất kể có nói dối điều gì thì nam tử trước mặt này cũng sẽ nhìn thấu. Không cần thiết gia tăng mạo hiểm cho mình.

Tống Lương Tiêu im lặng quá lâu khiến Đinh Hương vạn phần lo lắng liên tiếp nhìn nàng, không biết nên làm thế nào mới tốt. Đinh Hương nhát gan, nghẹn nữa ngày cũng không thốt ra được lời thúc giục nào, ngược lại nghẹn ra nước mắt.

Hắc y nhân cũng bắt đầu lộ vẻ sốt ruột, mắt thấy muốn mở miệng quát lớn thì thấy mỹ nam ngồi thẳng, nhướng mày hỏi: "Tống cô nương không nói lời nào, phải chăng là sẵn sàng chịu chết?"

"Không!" Tống Lương Tiêu vội vàng thanh minh, tuy rằng hiện tại đầu óc nàng càng ngày càng rối rắm, không hiểu tại sao mình phải sẵn sàng chịu chết. Nhưng từ vẻ mặt hoảng sợ của bốn tiểu đồng bọn thì nhìn ra được lời nói của nam tử khẳng định là thật, không phải đe dọa hay lừa gạt.

"Ta chỉ không biết phải nói gì, hình như ta không có bản lĩnh gì để gúp cho... công tử."

Đây có lẽ là câu trả lời tệ nhất cho một lá đơn xin việc, đầu óc thiếu sáng suốt khiến nàng trở thành tân binh ở nơi làm việc.

Mà ngay khi nàng nói xong. Đinh Hương đã chờ đến đứng ngồi không yên, nhanh chóng nói: "Ta, ta mặc dù nhỏ tuổi, nhưng ta biết nữ công, còn đá cầu rất khá... Không, là rất tốt. . . rất rất tốt. . . "

Dần dần, giọng của Đinh Hương yếu ớt như muỗi, sau khi giọng nói biến mất thì xung quanh chìm vào tĩnh lặng thật sâu.

Nam tử tựa hồ không hề để ý. Trên ngón trỏ tay trái của hắn đeo một chiếc nhẫn khảm viên đá quý màu đỏ như máu cỡ quả trứng chim bồ câu, đá quý chiết xạ nhàn nhạt màu đỏ, thoạt nhìn giống hồng bảo thạch. Hắn dùng ngón trỏ này gõ gõ vào tay vịn, mặt không biểu lộ hài lòng hay không hài lòng, nhưng chậm rãi nói: "Ta nghe cảm thấy năm vị cô nương đều không tệ. Nhưng nếu mang tất cả các cô nương đi thì những quan to quyền quý trong thành quận, do làm cúng tế mà bận rộn mấy năm mà sẽ sinh oán hận với ta. Cho nên chỉ có thể mang đi một người trong số các ngươi."

Trái tim của các thiếu nữ trong nháy mắt dâng lên từng chút một, cho đến cuối cùng bị cảm giác sợ hãi gắt gao bao trùm!

"Tiếp theo, chính các ngươi sẽ quyết định ai là người may mắn."