Chương 12

Edit: Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

----

Làm thế nào để các nàng quyết định?!

Năm người bọn họ thấp thỏm lo âu nhìn lẫn nhau. Cuối cùng vẫn là Huyên Thảo lấy hết can đảm, run giọng nói: "Vị công tử này nếu chỉ muốn cứu một người, vì sao lại thả tất cả chúng ta ra?"

Cho người ta hy vọng, nhưng cuối cùng lại đẩy người ta xuống vực sâu tuyệt vọng, còn không bằng ngay từ đầu không cứu!

Trước câu hỏi của nàng. Sắc mặt nam tử không chút thay đổi, hắn ta nhìn bọn họ từ đầu đến cuối như đang nhìn một món đồ. Hắn căn bản không trả lời, chỉ ra lệnh:

"Bây giờ ta cho các ngươi thời gian nửa nén nhang để các ngươi tự thương lượng. Sau nửa nén nhang thì nhặt chiếc nhẫn trên ngón trỏ của ta lên, người đưa đến trước mặt ta, ta sẽ dẫn nàng đi, cũng tặng cho nàng ta một hồi tạo hóa."

Vừa nói, hắn ta vừa tháo chiếc nhẫn đá quý màu đỏ như máu trên ngón trỏ ném xuống.

Lúc này, bên trái có một hắc y nhân cũng động đậy. Rất nhanh tìm được một cái lư hương và một nén nhang, sau khi thắp nén nhang cắm vào trong lư hương, khói mù mịt lượn lờ. Đôi mắt của nam tử trong kiệu hiện lên một tia hồng quang, quanh thân có một luồng khí thế vô hình từ góc tối tản ra, khiến giọng nói của hắn trở nên khàn khàn trầm thấp:

"Bắt đầu đi."

Một cơn gió thổi qua tiểu viện, vầng trăng khuyết lặng lẽ trốn trong mây.

Đèn đuốc xung quanh vẫn sáng rực, tầm nhìn sáng tỏ. Nhưng các thiếu nữ lại cảm thấy bóng tối đang từ mọi hướng dồn về phía mình. Nỗi sợ hãi bắt đầu không ngừng được phóng đại, bị những nỗi sợ hãi này chi phối sẽ dần dần bị ăn mòn, cuối cùng chỉ còn lại bản năng thao túng cơ thể phải hành động. . .

Đậu Khấu là người đầu tiên di chuyển, đồng tử của nàng ta gần như biến thành cây kim. Như nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng nào đó, nàng ta đột nhiên dùng hết sức chạy về phía trước, lúc chạy còn vì quá mức hốt hoảng mà va mạnh vào vai Huyên Thảo. Huyên Thảo lảo đảo nhào về phía trước ngã xuống đất!

Đậu Khấu vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết, làm tỷ muội một hồi, nhường ta cơ hội này có được không? Ta, ta sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ quỳ trước thần linh ba ngày ba đêm, ngày đêm thay các người dập đầu cầu nguyện, nguyện thần linh để các ngươi đều chạy thoát. Cho nên mọi người nhường cơ hội này cho ta được hay không? !"

Mà nàng ta vừa chạy thì Bạch Cao cũng đứng không vững, khuôn mặt tái nhợt và vô cùng sợ hãi, lập tức đuổi theo Đậu Khấu. Ai có thể tưởng tượng rằng, người mà bình thường điềm tĩnh và đoan trang nhất trong năm người, giờ phút này mắt như mang máu, giọng nói chói tai, duỗi tay bắt lấy Đậu Khấu đang chạy phía trước!.

"Đậu Khấu! Sao ngươi có thể ích kỷ như vậy! Trong số năm người, ta mới là người xứng đáng có cơ hội này nhất! Ta quan tâm chăm sóc các ngươi suốt chặng đường, mặc kệ là cái gì đều để các ngươi chọn trước, ngay cả lúc ngươi sợ hãi cũng là ta chăm sóc an ủi ngươi. Nhưng ngươi lúc này lại lấy oán trả ơn, chỉ nghĩ cho bản thân! Ta không cho phép ngươi làm như thế, người sống sót phải là ta mới đúng!"

Giữa những tiếng hét chói tai, sự sợ hãi đã khiến Bạch Cao bộc phát ra tiềm năng to lớn. Thậm chí vài chỉ bước đã đuổi kịp rồi túm lấy vạt áo phía sau Đậu Khấu, hai người lập tức vật lộn ngay tại chỗ.

Đinh Hương bị cảnh này kí©h thí©ɧ cũng phát ra tiếng khóc tuyệt vọng, vừa khóc vừa chạy về phía trước: "Oa, ta không muốn chết! Ta muốn về nhà! Để ta về nhà! Chỉ cần để ta về nhà, để ta làm cái gì ta đều đồng ý!"

Ngay khi nàng ta sắp vượt qua Đậu Khấu và Bạch Cao thì hai thiếu nữ phía sau phản ứng thần tốc, mỗi người duỗi một tay trực tiếp kéo nàng ta ngã xuống đất!

Huyên Thảo lúc này mới từ dưới đất bò lên, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn ba thiếu nữ. Dường như bình tĩnh hơn ba thiếu nữ một chút, nhưng sợ hãi trong con ngươi còn sâu hơn so với ba thiếu nữ còn lại. Nàng ta không có ý định đối đầu với ba thiếu nữ, thay vào đó, nàng ta xoay người tránh chỗ ba thiếu nữ không ngừng cấu xé, rồi chạy vòng đến chỗ chiếc nhẫn!

Nếu địa điểm đủ lớn, đây cũng coi như là cách sáng suốt, bất quá, sân trước của phủ đệ này hơi nhỏ, khoảng cách từ chỗ bọn họ đến nơi ném chiếc nhẫn chỉ có vài thước. Dù đi đường vòng thì cũng chỉ cách ba thiếu nữ ba thước, nên khi nàng ta ngồi xổm xuống định nhặt chiếc nhẫn lên thì chân đột nhiên khựng lại, theo quán tính mà trực tiếp ngã sấp trên mặt đất!

Huyên Thảo nhịn đau muốn lấy chiếc nhẫn ngay lập tức, nhưng ba cỗ lực lượng khổng lồ ở mắt cá chân và bắp chân, nháy mắt kéo nàng ta ra xa. Hóa ra ba thiếu nữ phía sau đều đưa tay ra giữ chặt chân nàng ta dùng sức kéo ra sau, chỉ thiếu một chút là nàng ta có thể cầm tới chiếc nhẫn rồi! Tuy nhiên, phía sau không cho bất kỳ cơ hội nào. Rất nhanh đã biến thành bốn người ẩu đả trên mặt đất, mà miệng của các nàng không ngừng chửi và nguyền rủa nhau, vừa giật tóc, lại cào cấu, buồn cười mà vặn vẹo.

Duy nhất không nhúc nhích chính là Tống Lương Tiêu. Nàng mở to hai mắt nhìn cảnh tượng vặn vẹo trước mặt, trong con ngươi sợ hãi không kém bất kỳ kẻ nào. Nhưng chỉ run rẩy đứng ở nơi đó, một bước cũng không động đậy.

Ngay khi nam tử vừa ra lệnh, nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng được phóng đại vô hạn. Ý nghĩ muốn sống mãnh liệt dâng trào, nỗi sợ hãi gần như phá hủy sự tỉnh táo của nàng, khiến nàng phải bằng mọi giá cướp đoạt chiếc nhẫn! Nhưng dư lại một sợi mê mang khiến nàng phản ứng chậm mấy nhịp. Sau đó Đậu Khấu và Bạch Cao thét chói tai vật lộn đánh nhau, nàng vừa định bước chân thì lại cứng rắn thu hồi lại. Bởi vì so với sợ cái chết đang thúc đẩy nàng cướp nhẫn thì cảnh tượng trước mắt càng khiến nàng sợ đến mức không thể động đậy hai chân!

Dưới ánh đuốc, trò hề của các thiếu nữ không chỗ che thân, thậm chí còn tăng lên gấp bội. Còn nam tử gây ra tất cả những chuyện này thì đang ngồi trên cao nhìn xuống trò hề trước mắt, trên mặt không chút biểu cảm.

Hắn chỉ liếc nhìn bốn thiếu nữ đang vật lộn trên mặt đất thì không thèm để ý nữa, mà có chút khó hiểu nhìn Tống Lương Tiêu vẫn đang đứng yên.

Người bình thường bị kỳ thuật của hắn ảnh hưởng, phần lớn sẽ bị bản năng sợ hãi chi phối. Bởi vì khơi dậy trong lòng sợ hãi, chỉ còn lại bản năng hành động.

Giống như bốn thiếu nữ đang đánh nhau. Các nàng là tế phẩm do thị tộc quyền quý ở mỗi thành quận nuôi dưỡng, cho dù có thị tộc quyền quý sẵn lòng dạy một chút bản lĩnh cho các nàng, nhưng phần lớn đều chỉ là hời hợt, cũng chỉ để giảm bớt tội nghiệt trong lòng. Mà bản lĩnh hời hợt như vậy còn lâu mới đủ để chèo chống các thiếu nữ sinh ra ý chí kiên định, chống cự lại cực lớn sự sợ hãi chết chóc. Các nàng sẽ theo bản năng muốn sống, thậm chí vì sống sót mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, cho dù phải trả một cái giá đắt!

Hắn vốn cho rằng thiếu nữ bị đổi hồn cũng giống như vậy. Dù sao biểu hiện trước đó của nàng cũng không có điểm sáng gì, trừ thiếu nữ nhỏ tuổi nhất ra thì kém xa ba người còn lại.

Nhưng lúc này chỉ có nàng là người duy nhất có thể chống lại sự mê hoặc của kỳ thuật. Nhưng nếu như kỳ thuật không có tác dụng thì sao cặp mắt của nàng lại tràn đầy sợ hãi? Từ đó không khó để nhìn ra nàng không miễn dịch, nhưng nếu đã trúng kỳ thuật thì tại sao nàng thật lâu không động, kiềm chế nhân tính?

Nam tử trăm mối vẫn không có cách giải.

Việc hắn xuất hiện tại đây là ngẫu nhiên.

Hơn nữa, thân phận của hắn không phải là Quang lộc thị lang Ngô Quang Diệu. Mà là Tiêu Liễn đương triều Hình bộ Tả thị lang, xuất thân dòng chính Tiêu thị, một trong tam đại thị tộc. Lẽ ra lấy thân phận của hắn muốn cái gì thì chỉ cần báo ra danh tính, sẽ có vô số người vì muốn trèo lên Tiêu thị mà xếp hàng trước cửa đưa lễ vật. Thật khó tưởng tượng rằng với địa vị như hắn lại xuất hiện tại thành quận, mưu đồ cướp đoạt tế phẩm của lễ tế bội thu.

Hết thảy phải bắt đầu từ hai tháng trước...

Hai tháng trước, Hình bộ nhận được mật báo của mật thám, phát hiện dấu vết hoạt động của dư nghiệt tiền triều gần Chu quận. Tiêu Liễn dẫn thủ hạ trong đêm điều tra truy lùng đến phụ cận Chu quận. Quả thật mấy ngày sau, phát hiện căn cứ của dư nghiệt tiền triều. Đáng tiếc bọn chúng rất cảnh giác, phát hiện hơi có điểm bất thường thì trực tiếp từ bỏ căn cứ này. Cuối cùng Tiêu Liễn chỉ bắt được đến một ít kẻ bị vứt bỏ thay bọn hắn tìm hiểu tin tức, thành viên hạch tâm một người cũng không bắt được.

May mắn duy nhất chính là những dư nghiệt tiền triều này đi quá vội vàng, nên có chút thư tín quan trọng không kịp tiêu hủy. Hắn tra xét nguồn gốc bắt mấy mật thám mà đối phương chôn ở kinh thành, coi như cũng có cái để bàn giao cho triều đình, không đến mức tay không mà về. Xác định chung quanh quận đã không còn manh mối, hắn quyết định trực tiếp tại Chu quận thẩm tra xử lí phạm nhân và chỉnh lý hồ sơ, sẵn tiện triệu kiến mật thám điều tra lưu tại thành quận tiến hành theo lệ hỏi thăm. Trong đó một tên mật thám lưu tại Trần quận báo cáo: Gần đây Trần quận phát sinh một chuyện kỳ lạ là di hồn đổi phách.

Khi nghe sơ việc này, Tiêu Liễn chỉ nghĩ rằng là trò đùa, dù cảm thấy ly kỳ, nhưng nó cũng không đáng để chú ý. Cho đến khi thám tử nói ra thân phận của người đổi hồn, hắn mới hứng thú.

Đừng nhìn nhân vật trong câu chuyện đổi hồn này chỉ là nữ nhi của một tên quan văn ở Trần quận, nhưng nó liên quan đến Nghiêm thị Nghiêm tiểu tướng quân với Quang lộc thị lang Ngô đại nhân. Hai vị này luận thân phận và địa vị không kém mình. Đồng thời Tiêu, Nghiêm, Phong chính là tam đại gia tộc thống trị Đại Vọng, trong triều đình liên lụy phức tạp. Hắn thân là Hình bộ Thị lang, đương nhiên hi vọng thuộc cấp có thể phát huy tài năng, mật thám quan trọng sẽ nhiều một chút. Nghiêm tiểu tướng quân và Ngô Quang Diệu liên quan rất lớn tới Nghiêm thị và Phong thị, lập tức động tâm tư thu thập nữ tử này làm mật thám nhập Ám bộ.

Cũng là thời điểm trùng hợp, Tiêu Liễn vừa mới làm xong công việc, có mấy ngày rảnh rỗi. Chỉ cần đáng giá, hắn sẽ đích thân đi một chuyến cũng không phải là không thể. Đồng thời hắn sợ làm cho Nghiêm tiểu tướng quân và Ngô Quang Diệu chú ý, nên lựa chọn mượn dùng tên Ngô Quang Diệu trong bóng tối làm việc. Như vậy sau này hai vị kia phát hiện người đã mất thì chỉ cần sau đó dọn sạch sẽ đầu đuôi, giấu kỹ người thì không sợ đối phương tra đến trên người mình.

Làm Hình bộ người đứng thứ hai, hắn có bộ quy tắc của riêng mình. Đặc biệt là ở khía cạnh "thuần thú", hắn giỏi nhất là sử dụng kỳ thuật của mình để khuếch trương nỗi sợ hãi của con mồi rồi phá hủy tất cả nhận thức và cảm giác an toàn của con mồi, cuối cùng lại giúp đỡ khiến con mồi sinh ra ỷ lại. Dạng này thuần hóa ra mật thám mới trung thành và nghe lời nhất.

Tiêu Liễn không nghĩ quá lâu. Khi hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đờ đẫn đầy sợ hãi của Tống Lương Tiêu một lần nữa thì mới chợt nhớ ra: Nữ tử này không biết nói tiếng Đại Vọng!

Suýt chút nữa quên mất, chính là bởi vì đối phương nói chuyện, hắn mới khẳng định đối phương là chính chủ bị đổi hồn!

Thân là kỳ nhân, có thể từ trong lời nói nghe tiếng lòng, cũng có thể dùng ngôn ngữ đưa tiếng lòng vào não người khác, trực tiếp vượt qua chướng ngại ngôn ngữ. Nếu không thì hắn sẽ nghe không hiểu, vì âm điệu của đối phương không thuộc về Đại Vọng hay bất kỳ một lãnh thổ nào kể cả Nam Cương. Cho nên rất có thể là bởi vì ngôn ngữ, để nữ tử này chỉ hiểu biết nữa vời về tình cảnh của bản thân. Không hề biết bản thân là tế phẩm phải chết, nên đối với sợ hãi cái chết sẽ có suy yếu.

Thế là, Tiêu Liễn lại thi triển kỳ thuật, lần này hơi có chút dẫn dắt hàm ý nói: "Tống cô nương, cô nương không biết rõ tình cảnh hiện giờ của bản thân sao?"

Rất kỳ lạ, phía trước bốn thiếu nữ chửi rủa cùng tiếng thét rõ ràng bén nhọn như vậy. Người hãm nhập sợ hãi sẽ phong bế trong thế giới của mình, không nghe được bất kỳ âm thanh ngoại giới nào. Nhưng giọng của Tiêu Liễn so với bất kỳ âm thanh nào đều rõ ràng truyền vào tai Tống Lương Tiêu.

Từ khi Tống Lương Tiêu bắt đầu đến thế giới này cho tới bây giờ. Đều ở trong một loại trạng thái rất huyền diệu, nàng hoàn toàn mơ hồ giữa ranh giới hư ảo và chân thực, rõ ràng cảm giác mọi thứ ở thế giới này đều không chân thực. Nhưng nhu cầu và đau đớn của thân thể tại thời khắc này đang nhắc nhở nàng, hình như mọi thứ không phải đang nằm mơ.

Nàng trong thoáng chốc lộ ra sự luống cuống và mờ mịt, để Tiêu Liễn trong nháy mắt cảm thấy mình đã đoán đúng.

"Có lẽ Tống cô nương bởi vì vấn đề ngôn ngữ, nghe không hiểu tiếng Đại Vọng. Không thể hiểu rõ các thiếu nữ đồng hành cùng cô nương vì sao đều liều mạng muốn cướp đoạt cơ hội lần này. Trùng hợp giữa ta và cô nương không tồn tại chướng ngại, ta cũng không che giấu mà nói cho cô nương biết: Kỳ thật chuyến tế phẩm lần này có ba xe, tổng cộng mười lăm thiếu nữ, tất cả các nàng đều là tế phẩm sống mang đến lễ tế bội thu. Vào thời điểm cúng tế sẽ bị xua đuổi vào khu Dị Thú, trở thành lương thực của các dị thú hung tàn, thay người khác kéo dài thời gian."

Ầm ầm!

Rõ ràng đối phương chỉ là bình tĩnh tự thuật. Tống Lương Tiêu lại cảm giác hình như có sấm sét thẳng tắp đánh đến não của mình! Quấy đến khi mọi thứ long trời lở đất!

Con ngươi của nàng không ngừng chấn động. Tất cả cảm giác không hài hòa trước đó, cùng các thiếu nữ ngột ngạt và sợ hãi đều được giải thích. Máu khắp người ngưng kết như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh lẽo thấu xương.

Tiêu Liễn thì thừa thắng xông lên nói: "Tống cô nương, ta có lòng cứu cô nương, nhưng cô nương do dự như vậy, thực sự rất khó để ta nhìn thấy cô nương có quyết tâm muốn sống. Chẳng lẽ cô nương thật muốn từ bỏ cơ hội duy nhất để sống sao? Kỳ thật chết rất đáng sợ, đặc biệt là vô tội chết đi, không hề đáng giá. . ."

Dưới ngôn ngữ mê hoặc, sợ hãi đối mặt với tử vong khiến nội tâm Tống Lương Tiêu phình to ra theo cấp số nhân. Trong thoáng chốc nàng như trở lại khu rừng hỗn loạn kia, con chim có móng vuốt cực lớn treo thi thể xuất hiện ở trước mắt, thi thể nhẹ nhàng nhỏ máu không ngừng lay động, cuối cùng biến thành bộ dáng của nàng. . .

"Không muốn! ! !"