Chương 9: Đổi cách xưng hô

Chị cười khẽ, tựa cằm lên vai cô, dùng giọng điệu dụ dỗ: "Từ lâu chị đã muốn nghe em gọi tên chị rồi. Gọi thử một tiếng chị nghe xem nào?"

Tâm tình Niyoung hoảng loạn không thôi. Bảo cô gọi tên chị, chuyện này không phải lần đầu tiên chị nói, trước cũng như vậy nhưng Niyoung nào dám cả gan như vậy. Hơn nữa tình cảnh lúc đó khác xa với bây giờ.

Tay Niyoung run nhẹ, cắn chặt răng, vài giây mới thốt ra một từ "Lasa"

Khóe môi Lasa kéo cong lên, tâm tình tốt lên không ít, nhưng có vẻ vẫn chưa hài lòng: "Gọi là Lice."

Niyoung mím môi, ấm ức nói: "Cô chủ, em... em không làm được"

Chị nhíu nhẹ chân mày, trên mặt là vẻ không vui: "Ai cũng được vậy tại sao chị thì không được? Em có thể gọi tên hắn ta một cách gần gũi thân mật như thế, có thể nói chuyện với bất cứ người nào cũng có thể tỏ ra thân thiện gần gũi vậy tại sao với chị thì không được." Chị thật sự ghen tị ghen tị vô cùng. Ngày đó trong cơn mê, cô gọi tên người đàn ông đó làm chị phát bực, bây giờ còn bày ra vẻ mặt kháng cự này không muốn cũng phải nổi giận.

Thấy Lasa thật sự tức giận, ánh nhìn rơi bên gò má cô đầy vẻ hằn học khó chịu, Niyoung không dám kháng cự nữa, cô cúi thấp đầu, mất vài giây mới thốt ra một từ: "L... Lice."

Thanh âm mềm mại ấm ức phát ra từ đôi môi hồng nhuận xuyên thẳng vào lòng chị, vừa ngọt ngào lại ấm áp khiến chị mê đắm không thôi. Trong lòng Lasa bỗng nhiên nổi lên một khảo khát, khao khát cả đời này cô sẽ ở bên chị, cả đời này chỉ có thể nũng nịu gọi tên chị mà thôi. Lisa hôn nhẹ lên trán cô, cái hôn đầy nâng niu trân trọng, dịu giọng nói: "Sau này em không được gọi chị là cô chủ nữa biết không? Em là người phụ nữ của chị, sau này sẽ là vợ chị không nên gọi chị mãi bằng danh xưng đó. Nhớ chưa?"

Người phụ nữ của chị? Sau này là vợ chị. Hai tay Niyoung không kìm được mà siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt, trên mặt viết rõ ba chữ không tình nguyện. khó khăn lắm cô mới kìm được hai từ "không muốn" thốt ra thành lời.

"Nghe mẹ em nói, em không khỏe"

“Không có."

"Vậy sao? Được vậy chúng ta nói chuyện khác.

Chuyện khác? không cần nghĩ cũng biết là chuyện gi.

"Em muốn chuyển vào kí túc xá trường

học?"

Cô thử cựa quậy trong lòng chị muốn đứng dậy.

Lasa không tốn nhiều sức đã cố định cô lại, bàn tay lần xuống đùi cô nhéo nhẹ: "Chị đang đợi em trả lời."

Rõ ràng trời đang nóng nhưng người cô lại lạnh đến mức run lên.

Niyoung ngập ngừng: "Chuyện đó thật ra là em... em..." Cô không biết phải nói thế nào, lấy lí do là gì đây.

Thấy cố rối rắm sắp phát khóc đến nơi, chị liền mềm lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Em thế nào? Có phải muốn trốn chị hay không?"

Niyoung biết điều lắc đầu: "Không phải. Không phải. Em... chỉ là còn một năm nữa ra trường. Nên em muốn tập trung cho việc học. Ở lại kí túc xá, sẽ có nhiều thời gian để học hơn, hơn nữa từ nhà đến trường cũng rất xa. Đi lại cũng không tiện lắm. Lịch học lại dày nên em muốn ở lại kí túc xá." Lí do như vậy hợp lí rồi chứ?

Cô cũng không ngờ mình có thể nghĩ ra một cái cớ thuyết phục như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, thế nào Lasa cũng sẽ không truy cứu nữa.

Nào ngờ chị lại nói: "Kí túc xá trường điều kiện không tốt. Nhiều người nên rất phức tạp lại rất ồn ào, em cũng không thể nào tập trung học được. Còn nữa, xét về điều kiện đi lại, biệt thự của chị cách trường em không xa. Hơn nữa, nếu em muốn cải thiện kết quả học tập của mình, chị có thể giúp em. Cho nên thống nhất vậy đi, ngày kia chuyển tới chỗ chị"

Một loạt lí do đưa ra khiến Niyoung há hốc mồm. Bó qua vẻ mặt ngây ngốc của cô, chị bình tĩnh nói tiếp: "Em có thể trực tiếp nói với mẹ là chuyển đến ở cùng chị. Nếu như em không muốn nói dối bà ấy, chị sẽ chịu trách nhiệm, không phải lo. Còn nữa đừng để chị phát hiện ra em có ý định chống đối chị. Không thì đoạn video đó thế nào cũng sẽ đến tay tên Oh Jihun đó. Hiểu không?"