Chương 8: Chị biết em sẽ mở mà

Cô bảo không cần, nhưng bà cứ khăng khăng phải dẫn cô đi. Nên cuối cùng cô cũng thỏa hiệp. Trong lòng lại bắt đầu dự tính ngày mai sẽ đến trường nhanh chóng làm đơn chuyển vào kí túc xá. Cô lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng, đóng rầm cửa lại. Vừa nằm xuống giường, điện thoại đã reo lên. Nhìn thấy màn hình nhấp nháy hai chữ "cô chủ", cô nhíu chặt chân máy, không do dự tắt máy. Vừa định tắt nguồn thì tin nhắn từ Jihun cũng được gửi đến, cô vội vội vàng vàng mở ra xem: "Anh không sao cả. Em yên tâm. Chỉ bị thương nhẹ thôi. Em đừng lo lắng." Đọc xong tin nhắn, tâm tình cô mới tốt hơn một chút. Cô vừa định cất điện thoại nằm xuống giường, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. "Cốc Cốc".

Thần kinh cô lập tức căng thẳng. Trong lòng thầm cầu nguyện suy đoán của cô là không đúng, thể nhưng khi chất giọng trầm ấm kia vang lên, bao nhiêu hi vọng của cô liền dập tắt. "Ni, chị biết em đang ở trong. Mở cửa cho chị đi."

Cô: "..."

Đoán chừng hơn mười phút sau, Niyoung mới chịu ra mở cửa.

"Không tính cho chị vào nhà à?" Chị nhìn cô, trong giọng mang theo ý cười như đùa cợt, lại giống như đang thách thức "em dám không cho chị vào?"

Niyoung vẫn giữ chặt cánh cửa, thân hình nhỏ nhắn lấp ló ngay lối vào, dáng vẻ rõ ràng không muốn mời khách vào nhà. Đối với Niyoung bây giờ, cô chỉ muốn làm sao cách xa chị, càng xa càng tốt. Phải nói rằng, cô chưa từng nghĩ Lasa lại là một người độc tài, bỉ ổi như vậy. Đã cưỡng bức cô, còn muốn lấy chuyện này ép buộc cô chia tay với bạn trai. Càng nghĩ Niyoung càng ấm ức.

Thấy viền mặt cô hơi hồng lên, chị hỏi: "Sao thế?"

Niyoung lắc đầu, phụng mặt nói: "Cô chủ tìm em có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì thì không tìm em được à?" Chị hỏi ngược lại.

Niyoung cứng họng, nếu được cô rất muốn đóng cửa lại, nhưng chuyện bây giờ chuyện cô không nên làm nhất là chọc giận Lasa. Thế nên dùng giằng một hồi cũng ngoan ngoãn để chị vào nhà. Lasa cũng không phải lần đầu vào nhà Niyoung. Chị rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế, vẫy tay ý bảo Niyoung lại gần. Niyoung vẫn đứng tần ngần ở cửa, dáng vẻ rụt rè sợ hãi, khiến chị vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Lasa cười khẽ một tiếng, chị đem túi thuốc nhỏ đặt trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô: "Sợ cái gì?"

Niyoung lắc đầu: "Không... không có" Nói xong lại không nhịn được mà lùi về sau một bước.

Lasa mất hết kiên nhẫn, lập tức đứng dậy, trực tiếp lại gần, đem Niyoung ấn ngồi trên đùi, ôm chặt cứng không cho phép giãy dụa. Một loạt động tác nhanh đến mức khiến Niyoung không kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì bản thân đã ngồi trong lòng chị từ bao giờ. Cô ngây ngẩn cả người, tay chị như gọng kìm ôm lấy vòng eo nhỏ, l*иg ngực dán chặt sau lưng cô, khóa chặt cô trong lòng.

Niyoung hết đường trốn chạy, ngay cả nhúc nhích cũng không được, nói gì đến kháng cự. Cô gấp đến độ khóc không ra nước mắt: "Buông em ra, cô chủ làm gì vậy, buông ra."

Thanh âm phát ra từ miệng cô, vừa non nớt lại trong trẻo mang theo ẩm ức kháng cự nhưng vào tai chị lại nghe như làm nũng. Giống như lông chim nhẹ nhàng phe phẩy trong lòng chị. Làm chị nhớ tới đêm đó, Niyoung ở dưới thân chị rêи ɾỉ khóc than thế nào, dáng vẻ đó của cô như muốn lấy mạng chị. Vừa quyến rũ khiến chị muốn nhiều hơn nữa, nhưng cũng yếu ớt đáng thương khiến chị không kìm được mà xót thương.

Lasa nới lỏng bàn tay ra một chút, chị không muốn làm đau cô, chỉ là mỗi lần tức giận, chị lại không tiết chế được mà dọa cô sợ. Lasa hơi cúi đầu đôi môi như có như không lướt qua vành tai mềm mại của cô, nói như đang thủ thỉ dỗ dành: "Không nên bày ra vẻ mặt sợ hãi đó với chị biết không?"

Lasa chỉ muốn cô thoải mái, gần gũi khi ở bên chị, không phải lúc nào cũng bày ra dáng vẻ kháng cự chị cắn môi không trả lời, cô ngồi trong lòng chị co rúm như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ. Hơi thở chị cứ vờn quanh bên tai cô vừa nóng vừa khó chịu khiến Chaeyoung không biết phải làm thế nào, chỉ muốn chị đi khỏi đây ngay lập tức.

"Chị nghe mẹ em nói em bị bệnh, nên mang thuốc thấy... sang cho em. Còn vô tình nghe ..."

Chị cố ý dừng lại, bàn tay hơi dùng lực ôm chặt cô vào lòng, nhỏ nhẹ thầm thì: "Em muốn chuyển vào kí túc xá của trường."

Trong đầu Niyoung nổ đoàng một tiếng, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài. Chị biết rồi sao, rõ ràng cô còn chưa làm đã bị chị phát hiện. "Có đúng là như vậy hay không, hay là chị nghe nhầm nhỉ? Ni, em nói chị nghe thử nào?" Giọng điệu lúc nào cũng nhẹ nhàng thong dong nhưng rõ dàng là đang uy hϊếp.

"Cô chủ, em..

"Ni... Chị gọi tên cô, ngắt ngang lời nói ngập ngừng, tiếng gọi ngân dài tỏ ý không vui: "Cũng không phải là chị chưa nói với em. Không nên gọi chị với cái danh ấy"