Chương 25: Đau

Bỗng nhiên trong lòng chị cảm thấy chua xót lẫn tức giận, hung hăng siết chặt eo cô, Niyoung đau đến mức suýt hét thành tiếng. Lasa vuốt ve vòng eo cô, nhàn nhã nhìn cô gái trong ngực đã khóc đến mù mịt đầu óc. Chị rất đau lòng, nhưng không còn cách nào khác. Chị gọi cuộc điện này chính là để cắt đứt mọi hy vọng của Niyoung với Oh Jihun, có thể cô mới thôi vọng tưởng rời khỏi chị.

Chị mở loa ngoài, từ tốn đáp lời Oh Jihun: “Tôi muốn xác minh một chuyện. Anh phải trả lời thành thật với tôi."

"Vâng. Thưa Lee tổng.” Giọng Oh Jihun trầm xuống, như đang khắc chế một cảm xúc nào đó.

“Hiện tại anh đang ở đâu?

“Tôi đang ở sân bay."

Niyoung trợn tròn mắt, trên mặt là vẻ kinh

hãi tột cùng. Lasa nhìn cô, một tay lau đi

những giọt nước mắt trên khuôn mặt yếu ớt

của cô, một tay lại đưa điện thoại đến gần trước mặt cô.

Giọng chị từ tốn vang lên: “Vậy anh đã nói với Niyoung là anh sắp rời khỏi đây chưa?"

Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Oh Jihun, trái tim dưới l*иg ngực Niyoung co thắt dữ dội. Tiếp đó, cô như ngừng thở khi nghe anh nói: “Niyoung chỉ là bạn gái cũ của tôi. Không nhất thiết phải nói điều này với cô ấy."

Một câu nói, kẻ cười người khóc, kẻ hài lòng người đau đến chết lặng. "Tốt lắm. Vậy chúc cậu đi thượng lộ bình an."

"Vâng. Cảm ơn tổng giám đốc rất nhiều. Tôi sẽ làm việc thật tốt." Sau đó điện thoại truyền đến tiếng tút tút...

Niyoung chẳng còn hơi sức để nói gì, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Thì ra trên đời này có những nỗi đau không cần xẻ thịt cắt da cũng khiến người ta tê tái nỗi lòng, đau đớn đến chết đi sống lại. Cô bật khóc tức tưởi, nghẹn ngào cay đẳng thống khổ cứ thể tuôn trào nước mắt. Chưa bao giờ Niyoung cảm thấy trơ trọi lạc lõng đến mức này, anh đã đi, đi rất xa. Và chiếc lắc tay này hóa ra là món quà chia tay của anh. Hóa ra ánh mắt lưu luyến sáng nay, hóa ra cái ôm ấm áp cả chiếc hôn ngọt ngào và câu nói: "Em sống tốt anh mới yên tâm đó" là lời từ biệt cuối cùng mà anh dành cho cô.

Bồng nhiên trước mắt cô mờ dần trong màu đen mù mịt, cô chẳng còn cảm nhận được điều gì nữa. Cứ thế ngất lịm đi. Màn đêm u tối. trời đêm tĩnh mịch. có lẽ cả cuộc đời này cô chẳng thể quên được ngày hôm nay ngày mà Jihun rời khỏi cô, ngày mà Lasa đã gieo rắc nỗi đau đớn tuyệt vọng trong lòng cô.

__ ___