Chương 26: Hồi ức

Bạn có biết đau lòng nhất khi yêu là gì không?

Chính là... tận mắt chứng kiến người mình yêu khóc đến thương tâm vì một người khác.

Bạn có biết điều tàn nhẫn nhất trong tình yêu là gì không?

Chính là... bản thân mình không còn lựa chọn nào khác phải tổn thương người mình yêu hết lần này đến lần khác.

Ai đó đã từng nói: buông tay cũng chính là cách để yêu một người đến tận cùng.

Thế nhưng Lasa không nghĩ rằng đó gọi là yêu. Bởi lẽ nếu đã gọi là yêu sao có thể đành lòng để người khác ra đi, nếu đã gọi là yêu sao có thể sống vui khi người mình yêu không ở bên cạnh. Yêu một người là khao khát đem đến hạnh phúc cho người mình yêu, dùng cả cuộc đời để yêu thương chiều chuộng người đó, chứ không phải là giương mắt nhìn người mình yêu vui vẻ trong vòng tay một ai đó, rồi gượng cười chúc phúc.

Cứ cho là chị ích kỉ đi. Chị cố chấp đi. Nhưng chị vẫn không nghĩ mình sai. Tên Oh Jihun đó hoàn toàn không xứng đáng với Niyoung, anh ta hoàn toàn không yêu Niyoung nhiều như cô nghĩ. Nếu có đã không dễ dàng thỏa hiệp rời xa Niyoung, nếu có đã không ở sau lưng Niyoung phản bội cô ấy. Oh Jihun là một thắng đàn ông cặn bã, cặn bã đến mức sẵn lòng ngủ với người phụ nữ khác để được thăng tiến.

Một kẻ như thế, vì cớ gì, Niyoung vẫn yêu đến điên cuồng ngây dại. Chị biết trong mắt cô, chị xấu xa để tiện vô cùng, qua chuyện này rất có thể cô sẽ càng thêm hận chị. Nhưng hận thì hận đi, chị sẽ không buông tay. Chị sẽ khiến cô yêu chị, tình yêu của chị là thật lòng, chị không tin một thời gian dài cô sẽ không rung động.Lisa không biết tại sao lại yêu cô nhiều đến thế, yêu đến điên cuồng si ngốc luôn rồi.Khi cô là một bé gái nhỏ nhắn nằm nôi, miệng còn hồi sữa chị đã tròn năm tuổi.

Lúc đó, vì thương xót hai mẹ con Niyoung nên mẹ chị đã nhận vào làm, lâu dần mới biết hai người vốn là đồng hương. Bố Niyoung mất sớm, hai mẹ con nương tựa vào nhau, hoàn cảnh hết sức éo le, mẹ chị cũng là mẹ đơn thân nên rất đồng cảm với hai mẹ con cô. Từ lúc một tuổi, Niyoung đã ở bên cạnh chị, cùng chị lớn lên, cùng chị vui vẻ trong những ngày tháng tuổi thơ ngắn ngủi. Từ nhỏ chị không có bạn, chỉ mình Niyoung là loanh quanh luẩn quẩn bên chị. Rồi cứ thế chẳng biết khi nào bước vào tim chị, mãi hoài không chịu ra.

Năm cô mười tuổi học ở trường cấp một gần nhà, còn chị đã là học sinh cấp hai học ở một trường quốc tế cách nhà gần năm mươi cây số. Vì thế, không còn cách nào khác, chị bắt đầu cuộc sống tự lập, cuối tuần mới được về nhà. Khoảng thời gian đó, có trời mới biết chị nhớ Niyoung đến mức nào. Nhớ nụ cười của cô, nhớ cả mỗi lần cô khóc nhè vì bị chị khi dễ, nhớ mỗi lần buổi trưa cô đứng bên cạnh chị canh chị học bài mà gật gù ngủ gật.