Chương 15.2: Ngươi bị ngốc đúng không? (2)

Chỉ tiếc một nhà dưỡng phụ đều là người thường, không thể tu hành. Nhưng mỗi lần nhớ lại trong lòng nàng đều ấm áp.

Đi thêm chốc lát, nhìn biển hoa không thấy điểm cuối, Tầm Mạch Mạch rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân Linh Chất Tử thưa thớt.

Số lượng hoa như vậy không phải mò kim đáy bể sao?

Lại đi về phía trước một đoạn, Tầm Mạch Mạch gặp một tu sĩ áo lam tiêu hao linh lực quá độ.

Tu sĩ kia vừa thấy Tầm Mạch Mạch đã cảnh giác nhìn nàng.

Tầm Mạch Mạch không muốn xung đột với hắn, liền đổi phương hướng, đi qua chỗ khác. Nàng thấy tu sĩ lung lay đứng lên, cũng không điều tức tại chỗ mà ra ngoài.

“Linh thực tiêu hao lớn như vậy vì cái gì không điều tức?”

Tầm Mạch Mạch cảm thấy kỳ quái.

“Nơi này linh khí nồng đậm như vậy, vận chuyển một vòng chu thiên liền có thể khôi phục không ít a.”

“Tiểu nha đầu, mới từ Huyền Linh giới lên hả?”

Chợt một thanh âm có phần quen tai vang lên phía sau.

Tầm Mạch Mạch xoay người, phát hiện chính là tu sĩ nghèo nàng gặp ngày hôm qua.

“Sao tiền bối biết?” Nàng kỳ quái hỏi.

“Không thể tu luyện trong biển hoa ngàn linh cũng không biết, chỉ có thể là vừa đến Thiên Linh giới.”

Tu sĩ nghèo ngồi xổm thu phấn hoa, linh lực màu vàng bao phấn hoa bỏ vào trong bình ngọc.

“Biển hoa ngàn linh không thể tu luyện?” Tầm Mạch Mạch khó hiểu “Nhưng linh khí nơi này nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần.”

“Nha đầu, coi như ngươi vận khí tốt, gặp ta hôm nay có tâm trạng, liền giải thích cho ngươi.”

Tu sĩ nghèo một bên thu phấn hoa, một bên giải thich.

“Ngàn linh hoa là thực vật phi thường độc đáo, nó ngưng tụ linh lực thành Linh Chất Tử.”

“Ngài nói là, tu sĩ tu luyện ở đây, linh lực sẽ bị hấp thu?”

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc nhìn tiểu kỳ hoa, nó thế nhưng hấp thu linh lực.

“Không sai, bằng không ngươi nghĩ sao đá vào trận chỉ có một linh thạch hạ phẩm? Nếu có thể tu luyện, một bó lớn tu sĩ chạy tới, chẳng mấy năm mỏ khoáng đã bị hút cạn.” Tu sĩ nghèo nói.

Thì ra là thế, nàng vừa rồi còn kì quái, Quân Lai khách sạn chỉ có cái tụ linh trận đã một trăm linh thạch hạ phẩm một đêm, mà ở đây linh khí nồng đậm, lại chỉ có một linh thạch hạ phẩm, nhìn thế nào cũng thấy kì quái.

“Tạ tiền bối đã giải thích nghi hoặc của ta.” Tầm Mạch Mạch hành lễ với tu sĩ nghèo.

“Không khách khí, ngươi nếu muốn cảm tạ thì đưa ta một viên đan dược khôi phục linh lực đi. Ta còn muốn thu thập thêm ít phấn hoa, đi ra ngoài lại vào tốn thêm một khối linh lạch hạ phẩm.

Tu sĩ nghèo cười hắc hắc.

Tầm Mạch Mạch cạn lời, giờ nàng biết vì sao tu sĩ này hảo tâm giải thích nghi hoặc cho nàng như vậy, hoá ra là vì cọ đan dược.

Cạn lời thì cạn lời, nàng vẫn lấy túi càn khôn móc ra một viên đan dược khôi phục đưa qua.

“Đan dược ta mang lên từ Huyền Linh giới, phẩm cấp không cao, sợ là tác dụng không lớn.”

“Không sao, không sao, ta thu thêm một đoá hoa là đủ rồi. Ta cảm thấy hôm nay ta có thể tìm được Linh Chất Tử.”

Tu sĩ nhận được đan dược liền một ngụm nuốt xuống.

Lời này hình như hôm qua nàng cũng đã nghe qua.