Chương 15.3: Ngươi bị ngốc đúng không? (3)

“Vậy chúc tiền bối thành công.”

Cười cười, Tầm Mạch Mạch cũng không quấy rầy đối phương, tiếp tục đi sâu vào biển hoa.

Chợt một trận gió thổi tới, biển hoa bị thổi ra một tầng gợn sóng, những cánh hoa bị gió thổi bay tung lên.

Tầm Mạch Mạch cảm thấy cảnh này cực kỳ xinh đẹp, không nhịn được giơ tay đón được một cánh hoa.

Cánh hoa lành lạnh, mang theo cỗ u hương nhàn nhạt.

Hoa đẹp như vậy, thực sự sẽ hấp thu linh lực?

Tầm Mạch Mạch có chút tò mò, nhắm mắt vận chuyển công pháp, muốn thử nghiệm.

Linh khí nhập thể, qua công pháp vận chuyển thành linh lực đi vào đan điền… rồi biến mất, không thấy đâu nữa, tán ra bên ngoài.

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc trừng lớn mắt, muốn nhìn xem linh lực của mình bị đoá hoa nào hấp thu. Chỉ là nhìn về phía xa cũng thấy một con bướm đuôi phượng có màu giống hệt cánh hoa ngàn linh, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện nó tồn tại.

Đuôi bướm màu lam nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa, đôi cánh thật dài khẽ lay động như đang nhảy múa.

Vậy hoá đoá hoa này đi. Tầm Mạch Mạch lập tức quyết định.

Dù sao nàng cũng không phân biệt được, liền đi theo con bướm đi, ở phương diện này, bướm so với người lợi hại hơn.

Hơn nửa cả sơn cốc, con bướm này đẹp nhất, Tầm Mạch Mạch nhìn nó thuận mắt.

Cầm bình rỗng, nàng ngồi bên cạnh đoá hoa có con bướm đang đậu, định chờ nó rời khỏi thì bắt đầu thu phấn hoa nhưng nàng ngồi hồi lâu con bướm kia vẫn không nhúc nhích.

Nó không sợ người sao?

Tầm Mạch Mạch hết cách, đành phải đuổi nó đi, nàng nhẹ nhàng chọc cánh đuôi phượng một chút.

Gì?

Nhìn con bướm bay xa, Tầm Mạch Mạch nghi hoặc.

“Mình đυ.ng đến nó rồi sao?”

Vừa rồi đầu ngón tay nàng hoàn toàn không có cảm giác chạm vào đồ vật.

“Chẳng lẽ ta còn chưa đυ.ng, nó liền tự bay đi?”

Tầm Mạch Mạch không rối rắm quá lâu, nàng ngồi xổm xuống thu phấn hoa. Phải mất một khắc sau mới thu hết phấn trong hoa.

Phấn hoa trong bình còn chưa đến một phần mười nhưng nàng đã hao hết gần nửa linh lực.

Tỷ lệ thu thập Linh Chất Tử thấp như vậy, lại quá hao phí linh lực, thảo nào không cấp bách, chẳng mấy tu sĩ muốn đến thu phấn hoa.

Đứng lên, nàng thấy con bướm đuôi phượng trước đó đang đậu trên bông hoa chỉ cách chừng một mét, liền lập tức đi qua.

Lần này không cần nàng động, nó đã tự mình bay đi.

Tầm Mạch Mạch lấy ra một cái bình khác tiếp tục thu phấn hoa. Thêm một khắc mới thu thập xong, linh lực hao hết chín phần, thân thể có chút mệt mỏi.

Nàng nhịn không được ăn một viên đan dược khôi phục linh lực, lúc này mới đi ra ngoài.

“Đạo hữu thu thập xong phấn hoa, có thể đến bên cạnh đo lường.”

Tầm Mạch Mạch vừa ra khỏi kết giới liền có thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tu vi Luyện Khí đỉnh đi lên. Tu vi này ở Huyền Linh giới là một thiên tài, nhưng ở Thiên Linh giới chỉ có thể làm đệ tử bình thường.

“Kiểm tra đo lường?”

Tầm Mạch Mạch theo người nọ đi qua xem, quả nhiên thấy nhà gỗ phía trước. Lúc tiến vào nàng cũng có thấy nhà gỗ này, còn tưởng nơi nghỉ ngơi của thủ vệ, hoá ra chỗ này dùng để đo lường Linh Chất Tử.

“Đúng vậy, phủ thành chủ đo hàm lượng Linh Chất Tử miễn phí, nếu đạt tiêu chuẩn cũng dùng giá thị trường thu mua. Như vậy, đạo hữu không cần lại qua nhà đấu giá một chuyến.”

Thiếu niên tiếp tục giới thiệu.

Tầm Mạch Mạch có chút hứng thú, nàng không nghĩ bán lấy tiền nhưng muốn xem vận khí của mình ra sao.

“Ta đi kiểm tra một chút…”

Đi tới cửa, Tầm Mạch Mạch muốn đẩy cửa đi vào thì cánh tay bị người giữ chặt đem nàng kéo ra.

Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu, đang muốn phát hoả thì thấy người đang kéo tay mình là người quen.

“Là tiền bối?” Mặt nạ có hoa văn kì lạ thế này, Tầm Mạch Mạch cũng chỉ gặp một người từng mang qua.

“Tiền bối kéo ta làm gì?”

“Vị đạo hữu này, trong Hương An thành không thể…”

Đồ Thanh lạnh lùng nhìn thiếu niên một cái, thiếu niên bị doạ sợ đột nhiên dừng miệng.

“Nói với hắn, ngươi không kiểm tra đo lường.”

Đồ Thanh nói với Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch tuy rằng cảm thấy kì quái nhưng nghĩ đến người này đã giúp mình vài lần, còn ăn chực nhân gia một bữa Thực Tiên yến, bèn nhìn thiếu niên nói.

“Ngại quá, ta không kiểm tra nữa!”

Nguyên bản nơi này cũng coi như thuộc Hương An thành, nếu Đồ Thanh có ý gây rối, thiếu niên có thể gọi thủ vệ, nhưng Tầm Mạch Mạch đã nói vậy, thiếu niên chỉ đành xoay người rời đi.

“Tiền bối tìm ta có chuyện gì?” Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu hỏi Đồ Thanh.

“Ngươi là ngu ngốc hả?”

Ánh mắt sau lớp mặt nạ toàn là ghét bỏ.