Chương 15.1: Ngươi bị ngốc đúng không? (1)

Đồ Thanh quýnh lên, đứng dậy chạy ra khỏi phòng, vừa vặn gặp Khê Cốc vừa từ bên ngoài về.

“Ngươi đã làm gì?”

Đồ Thanh lạnh mặt hỏi.

Khê Cốc đầu tiên ngẩng ra, sau đó dùng quạt chống cằm.

“Ta vừa từ Ôn Nhu Hương trở về, ngươi nói ta đã làm gì?”

Đồ Thanh nhấp môi, quan sát kỹ lưỡng thần sắc Khê Cốc, tựa hồ xem hắn nói thật hay giả.

“Như thế nào, tiểu tế phẩm nhà ngươi xảy ra chuyện?” Khê Cốc suy đoán.

Có thể khiến Đồ Thanh phản ứng lớn như vậy, chỉ có tế phẩm cuối cùng kia.

Đồ Thanh dời tầm mắt, không trả lời, lướt qua Khê Cốc đi ra ngoài.

“Khẩn trương như vậy vì tế phẩm, còn do dự cái rắm.”

Khê Cốc duỗi người, xoay người về phòng ngủ bù.

Bên ngoài thành nam trăm dặm có một ngọn núi không lớn nhưng lại có mạch khoáng linh mạch. Nghe nói bởi vì phát hiện mạch khoáng này là thành chủ, nên mới xây dựng Hương An thành ở đây.

Tầm Mạch Mạch ngự kiếm bay về phía đỉnh núi biển hoa ngập tràn, bên ngoài biển hoa có kết giới. Lối vào kết giới ở phía Bắc, mười mấy tu sĩ thủ vệ ở đây.

Thu hồi phi kiếm, Tầm Mạch Mạch dừng trên ngọn núi đã cảm nhận được linh khí tinh thuần hơn so với bên ngoài. Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống với cảm giác nàng tu luyện trên linh mạch ở Xích Ninh Phong.

Nghĩ đến biển hoa này chính là sinh trưởng ngay phía trên linh mạch.

“Đá vào trận.” Tầm Mạch Mạch vừa đến gần, tu sĩ thủ vệ đã vươn tay.

Nàng cầm đá vào trận đưa qua.

“Một khối đá chỉ có thể vào một lần, không giới hạn thời gian, đi ra rồi sẽ mất hiệu lực.” Thủ vệ hờ hững nhắc nhở.

Tầm Mạch Mạch gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó đi đến cửa kết giới.

Người ở cửa vào kết giới cũng không nhiều, chỉ bảy, tám người. Điều này nằm ngoài dự kiến của Tầm Mạch Mạch, rốt cuộc thì không tính đến Linh Chất Tử, tu luyện trên linh mạch cũng gia tăng tốc độ mà.

“Ca ca, huynh không cùng Tâm Tâm đi sao?”

Vừa bước vào kết giới, Tầm Mạch Mạch liền nghe được một giọng trẻ con.

Theo âm thanh nhìn qua là một nam tử cao lớn đỉnh bạt, bởi vì hắn nghiêng người, lại đang ôm hài tử nên nàng không thấy rõ bộ dáng. Nhưng từ hơi thở cao quý có thể nhận ra người này xuất thân không tồi.

“Ca ca đương nhiên ở cùng Tâm Tâm, chẳng qua muội đị hái hoa, ca ca theo phía sau muội. Ta đảm bảo, muội vừa quay người sẽ nhìn thấy ta.”

Nam tử sủng nịch ôm muội muội trong lòng.

“Gạt người, ta lùn như vậy, đi vào biển hoa huynh sẽ không tìm thấy ta. Tâm Tâm muốn nắm tay ca ca cùng hái hoa.”

Tiểu nữ hài ôm cổ huynh trưởng làm nũng, nam tử thở dài lại không có cách nào.

Tầm Mạch Mạch cảm thấy thú vị, không nhịn được cười khẽ.

Nam tử giống như nhận ra, quay đầu nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch.

Nàng cảm thấy mình thất lễ bèn ngượng ngùng gật đầu, cũng không nhìn diện mạo nam tử, đi vào trong.

Đi xa còn nghe thanh âm hắn dỗ muội muội.

“Ngoan, muội không phải thích nhất Vân ca ca sao?” Muội đem hoa tặng hắn, hắn sẽ cho muội ăn đường đậu.”

Thanh âm ôn nhu gợi lại ký ức của Tầm Mạch Mạch.

Trước năm tuổi nàng bị mẫu thân gửi nuôi ở nhân gian. Khi đó dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng từng dỗ nàng như vậy.