Chương 14.2: Phu quân bị bệnh, ta kiếm tiền mua thuốc (2)

“Tiên tử muốn bán cái gì?”

“Một ít dược thảo cùng khoáng thạch của Huyền Linh giới.”

Tu sĩ trung niên nhíu mày.

“Nếu là ngày thường, mấy thứ đó cũng coi như vật hiếm lạ. Nhưng gần đây cửa vị diện mở ra, rất nhiều tu sĩ từ Huyền Linh giới đi lên. Hiện tại bán không có lời, tiên tử nếu tin ta, chờ trăm năm nữa bán ra sẽ có giá trị hơn nhiều.”

Muốn hơn trăm năm nữa mới bán? Tầm Mạch Mạch đang định cảm ơn tu sĩ trung niên thì một tu sĩ nghèo túng, râu ria xồm xoàng như một trận gió chạy tới, suýt nữa đυ.ng trúng Tầm Mạch Mạch.

“Lý tiên sinh, mau cho ta ba khối đá vào trận.” Vừa nói vừa đặt lên bàn ba khối linh thạch hạ phẩm.

“Lưu đạo hữu, nhìn thần sắc này của ngươi, tìm được Linh Chất Tử rồi?” Tu sĩ trung niên thu ba khối linh thạch hạ phẩm, từ trong túi càn khôn lấy ra ba viên đá đưa qua.

“Nhanh nhanh, lần này ta tìm được phấn hoa hàm lượng Linh Chất Tử đạt đến một phần vạn, ta tin tưởng trong mảnh ngàn linh hoa có rất nhiều Linh Chất Tử. Không nói chuyện nữa, ta phải đi, không thì phấn hoa có lượng lớn Linh Chất Tử sẽ bị người khác đoạt mất.”

Nói xong, tu sĩ nghèo túng cầm ba viên chạy đi.

Linh Chất Tử?

Tầm Mạch Mạch cảm thấy mình đã nghe qua ở đâu đó cái tên này, suy nghĩ một chút liền mở quyển trục nam tử trung niên vừa cho nàng. Tìm tìm, quả nhiên thấy tin tức đấu giá.

[Một lọ Linh Chất Tử chưa tinh luyện giá một trăm linh thạch thượng phẩm. Một lọ luyện qua giá một vạn linh thạch thượng phẩm.]

Linh Chất Tử giá cũng thật cao nha.

Tầm Mạch Mạch trong lòng vừa động, móc từ túi càn khôn ba khối linh thạch hạ phẩm.

“Tiền bối cũng cho ta ba khối đá vào trận đi.”

“Tiên tử cũng muốn đi lấy phấn hoa?” Tu sĩ trung niên sửng sốt.

“Đằng nào cũng nhàn rỗi.” Tầm Mạch Mạch cười.

Nghe tu sĩ nghèo túng vừa nói thì Linh Chất Tử này ở trong phấn hoa ngàn linh, hơn nữa chỉ cần có đá vào trận có thể tự nhiên hái đến. Nàng thấy phí vào trận cũng không đắt liền cũng muốn thử đi xem.

Tu sĩ trung niên cười ha ha, không có hỏi thêm, sảng khoái lấy ra ba khối đá vào trận đưa cho Tầm Mạch Mạch.

“Tiên tử nếu tìm được Linh Chất Tử có thể đem đến nhà đấu giá đổi, chúng ta ra giá tuyệt đối tiện nghi.”

“Được.” Tầm Mạch Mạch cầm đá vào trận, không dấu vết hỏi, “Vãn bối vừa đến Hương An thành, không biết đá vào trận này cần đi đâu?”

“Ra khỏi thành đi hướng nam một trăm dặm có một biển hoa ngàn linh.” Tu sĩ trung niên nói.

“Đa tạ tiền bối chỉ dẫn.”

Tầm Mạch Mạch cảm ơn, lại không vội đi biển hoa ngay mà nàng quay về, hỏi tiểu nhị trong khách điếm chuyện về Linh Chất Tử cho rõ ràng.

Tuy rằng từ trong lời nói của hai người kia nàng cũng đoán được vài phần nhưng nàng nghĩ hoàn toàn hiểu biết mới hành động. Sợ mình cái gì cũng không biết, đυ.ng vào kiêng kỵ lại rước thêm phiền toái.

“Linh Chất Tử là một loại vật chất trong phấn hoa ngàn linh, dùng để luyện chế đan dược cửu phẩm cùng pháp khí thiên phẩm.”

Tiểu nhị nhận tiền của Tầm Mạch Mạch, đối với nàng nhiều thêm một phần ân cần, thấy nàng hỏi, trả lời đúng sự thật.

“Đồ quý như vậy? Sao có thể vào trận tuỳ tiện hái?”

Đây mới là điều Tầm Mạch Mạch cảm thấy kỳ quái.“Vì vô cùng khó lấy. Hoa ngàn linh mùa xuân mỗi năm đều nở ước chừng hai tháng nhưng rất ít hoa có chứa Linh Chất Tử. Mà phấn hoa hàm lượng Linh Chất Tử vượt qua một phần ngàn mới có thể tinh luyện. Muốn lấy phấn hoa cần dùng linh lực, tuy vậy có rất nhiều tu sĩ hao hết linh lực toàn thân cũng chỉ lấy được phấn hoa vô dụng.”

Điếm tiểu nhị giới thiệu.

“Mỗi năm hoa ngàn linh nở, toàn Thiên Linh giới cũng chỉ thu được mười bình Linh Chất Tử chưa tinh luyện.”

“Ít như vậy?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

“Chính là bởi vì thu thập khó khăn nên ngàn linh hoa nở trên mạch khoáng, chủ mạch khoáng cũng chỉ thu ít phí tượng trưng.

Hoa ngàn linh ngoài thành của chúng ta thuộc quản lý của thành chủ, mỗi năm thu phí cũng được một số lượng lớn mà cũng không được một bình Linh Chất Tử nào. Cho nên tiên tử muốn đi xem thì qua đi, đừng ôm hy vọng quá lớn.”

Nghe tiểu nhị nói vậy, Tầm Mạch Mạch cảm thấy ba khối linh thạch hạ phẩm của nàng có lẽ mất trắng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tầm Mạch Mạch vẫn cầm đá vào trận bay đến biển hoa ngàn linh ngoài thành.

Nàng cũng không cảm thấy mình sẽ có vận khí tốt đến nỗi có thể thu được Linh Chất Tử, chỉ là dù sao cũng có chút rảnh rỗi.

Mà nàng vừa bay ra khỏi thành, Đồ Thanh vốn đang ngồi mình tưởng trong phòng đột nhiên mở mắt.

Ra khỏi thành? Chẳng lẽ Khê Cốc thực sự lừa nàng ra ngoài?