Chương 14.1: Phu quân bị bệnh, ta kiếm tiền mua thuốc (1)

Bởi vì đêm qua hấp thu không ít ma khí, Tầm Mạch Mạch nghĩ cơ thể phải khó chịu mấy ngày, không ngờ chỉ ngủ một giấc, liền thần thanh khí sảng, giống như tối qua chuyện gì cũng chưa phát sinh.

“Một chút ma khí đều không có?”

Tầm Mạch Mạch vận chuyển linh lực một vòng, linh lực trong cơ thể thông suốt, cũng không có dấu hiệu bị tổn hại.

“Không lẽ đêm qua lúc mình ngủ, phu quân đã trở lại?”

Bởi vì ngũ mạch tổn hại nên Tầm Mạch Mạch tốm hơn hai trăm năm mới Trúc Cơ, lại vì trong quá trình tu luyện ăn quá nhiều đan dược, tích luỹ độc tố nên trước khi Trúc Cơ từng tẩu hoả nhập ma.

Lần đó phát hiện sớm, ma khí tạo thành thương tổn không lớn, nàng cũng mất ba tháng thời gian mới trung hoà hết ma khí. Mà ba tháng kia nàng luôn phải chịu đựng ma khí cùng linh lực xung đột trong kinh mạch.

Đêm qua nàng đáp ứng phu quân để hắn rót ma khí vào cơ thể, đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng thống khổ nhưng cũng không ngờ chỉ ngủ một giấc, cơ thể cũng không có chút nào không khoẻ, linh lực hao tổn cũng khôi phục.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể nghĩ đến một kết luận.

Đêm qua sau khi nàng ngủ, phu quân trở về thấy nàng khó chịu lại đem ma khí hấp thụ đi rồi.

Chính mình thật là vô dụng, không thể giúp đỡ phu quân.

Tầm Mạch Mạch thở dài, lẩm bẩm: “Xem ra phu quân giống như mẫu thân, khi phát bệnh sẽ không khống chế được chính mình.”

Nhớ lại hôm qua lúc phu quân rời đi, càng giống chạy trốn, nàng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Tầm Ca tuy rằng không nói nhiều, nhưng đối xử với nữ nhi duy nhất vô cùng tốt, chỉ có lúc tâm ma phát tác mới không khống chế được bản thân.

Khi Tầm Mạch Mạch còn nhỏ, có một lần Tầm Ca phát tác làm nàng bị thương, từ đó về sau, mỗi khi phát tác Tầm Ca sẽ đem nàng giấu đi. Sau khi bình thường lại, sẽ đối xử càng tốt với Tầm Mạch Mạch.

Nhưng càng như vậy, Tầm Mạch Mạch càng đau lòng.

Lúc này chợt phát hiện, phu quân cũng có vấn đề như mẫu thân, lòng nàng dâng lên cảm giác thương tiếc.

Vấn đề của mẫu thân ở tâm ma, chỉ có thể dựa vào chính mình khắc phục. Còn phu quân chỉ là tu luyện xảy ra vấn đề, khẳng định có biện pháp chữa khỏi.

“Thật là ngốc nghếch, ta có nhiều đan dược chữa bệnh như vậy, lại quên đưa cho phu quân.”

Tầm Mạch Mạch lại nhịn không được vỗ đầu mình ảo não, nhưng lại nghĩ đan dược của nàng đều mang từ Huyền Linh giới lên, lại chỉ hỗ trợ tu vi dưới Nguyên Anh, mà tu vi của Phu Quân, nàng cũng không biết rõ.

Buồn rầu một lát, mắt nàng đột nhiên sáng ngời: “Không sao, nơi này là Thiên Linh giới, dù tu vi của phu quân cao đến đâu, cũng đều sẽ có đan dược phù hợp với hắn.”

Tầm Mạch Mạch vốn cảm thấy mình không thể làm gì để báo đáp phu quân, dù dùng bản thân hứa gả nhưng phu quân đến hình người còn không có, nàng chỉ mang cái danh thị thϊếp thôi, không coi là báo ân.

Tuy rằng đưa một chút linh thạch, nhưng toàn bộ nhà của nghĩa phụ mấy chục người, chỉ có từng đó linh thạch sao có thể trả đủ.

Nhưng nếu có thể giúp phu quân chữa thương thì sao?

Có phương hướng Tầm Mạch Mạch liền hăng hái. Hơn nữa trong lòng có suy nghĩ, nếu nàng có thể chữa khỏi cho phu quân, có khi nào bệnh của mẫu thân cũng có thể cải thiện?

Mang theo ý tưởng này, Tầm Mạch Mạch ra khỏi khách điếm, đi đến nhà đấu giá. Đan dược phẩm chất tốt khẳng định tốn nhiều linh thạch, nàng phải đi kiếm một chút.

Nhà đấu giá ở thành nam Hương An thành, đặc biệt hoa lệ, hai phiến cửa cao chừng ba mét, chỉ thấp hơn cửa thành một chút. Đứng ở cửa là hai tu sĩ áo xanh, tu vi đều cao hơn Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch không dám tuỳ tiện đến gần, đứng ở cửa một lúc lâu. Bên trái cửa có một tu sĩ trung niên ngồi sau bàn giấy tờ, có lẽ là tu sĩ tiếp đón khách của nhà đấu giá.

“Tiền bối.” Tầm Mạch Mạch đi qua chào hỏi, chờ nam tử trung niên nhìn qua, mới tiếp tục hỏi, “Vãn bối mới đến Hương An thành, không biết nhà đấu giá ở đây bao giờ mở cửa, có những yêu cầu gì để tham gia?”

Nam tử trung niên làm việc ở nhà đấu giá nhiều năm, khả năng nhìn người vô cùng cao. Người nào bỗng nhiên được cơ duyên trời cho, người nào phùng má giả người mập, người nào có quý khí từ khi sinh ra, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Mà nữ nhân trước mặt này cả người lộ ra một cỗ quý khí, vừa thấy đã biết không thiếu tiền.

“Tiên tử đúng lúc.” Nam tử trung niên đầy mặt ân cần nói, “Năm ngày nửa là ngày đấu giá hội chúng ta tổ chức đại hội đấu giá, mười năm một lần, đến lúc đó thiên tài địa bảo toàn Thiên Linh giới đều tập hợp ở đây.”

“Cái gì cũng có sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Không phải ta khoe khoang, đại đa số đồ vật, nhà đấu giá chúng ta đều có, đây là một số vật phẩm, tiên tử có thể xem trước.”

Nam tử trung niên cầm một quyển trục nhỏ trên bàn đưa cho Tầm Mạch Mạch.

“Còn một số vật phẩm trân quý đến lúc đấu giá mới có thể công bố.”

Tầm Mạch Mạch tiếp nhận, tuỳ tay mở ra, một đống đồ vật nàng không biết nhưng nhìn giá cà có thể thấy, đây cũng là thứ quý hiếm.

“Phương pháp tham gia đấu giá hội cũng đơn giản, tiên tử chỉ cần nộp một ngàn linh thạch thượng phẩm là có thể có một tấm thϊếp mời.”

“Một ngàn linh thạch thượng phẩm?” Tầm Mạch Mạch mày cũng không nhăn một chút, tiếp tục hỏi, “Nếu ta muốn bán đồ vật thì làm thế nào?”