Chương 13: Hoặc là gϊếŧ nàng hoặc là song tu

Đếm đến, Tầm Mạch Mạch đi dạo cả một ngày bên ngoài đã trở lại. Việc đầu tiên đi vào khách điếm là hỏi tiểu nhị có ai tới tìm nàng không. Nhận được câu trả lời phủ định, nàng có chút mất mát trở về sân của mình.

Đã qua một ngày mà sư bá vẫn chưa tới, chẳng lẽ không nhận được phù truyền tin của nàng?

Tầm Mạch Mạch suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy khả năng này khá lớn. Không nói đến mẫu thân cùng sư bá đã ngàn năm không liên lạc, không biết tình hình bây giờ thế nào. Mà tu sĩ hay bế quan rồi vào bí cảnh, không liên lạc được là bình thường.

“Vậy ở thành Hương An chờ nửa năm, nếu sư bá vẫn không đến thì tự ta đi tìm.”

Tầm Mạch Mạch dạo một ngày hôm nay, với thành Hương An cũng coi như có hiểu biết.

Hương An thành dù là thành trấn của tu sĩ nhưng lại dùng chế độ quản lí của thế gian, dùng thuật pháp ước thúc mỗi một tu sĩ vào thành.

Bất kể là tu sĩ hay người phàm vào thành Hương An đều phải tuân thủ pháp luật của thành Hương An, nếu không sẽ bị đội chấp pháp xử lí. Đương nhiên luật pháp khắc nghiệt cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn hắc ám nhưng cũng đã đảm bảo an toàn rất lớn.

Tầm Mạch Mạch lúc trước còn thấy mình có vận khí tốt, gặp tiền bối tu vi cao thâm muốn nàng làm thị thϊếp, sau khi cự tuyệt đối phương cũng không tức giận.

Hiện tại nghĩ đến, đối phương có lẽ là cố kỵ luật pháp của thành Hương An chứ ở bên ngoài, ai quan tâm nàng đồng ý hay không, trực tiếp cướp người nàng cũng không thể làm gì.

Từ túi càn khôn lấy ra một bộ quần áo, nàng đẩy cửa phòng tắm. Giữa trung tâm là một cái bể có thể chứa ba, bốn người xây từ đá cẩm thạch bóng loáng, dùng một khối tụ linh thạch duy trì nhiệt độ phù hợp, tạo thành suối nước nóng nhân tạo.

Nàng cởi buộc tóc, tóc đen tản ra, đem mình ngâm trong nước ấm nửa canh giờ mới đứng dậy, phủ thêm một bộ quần áo mỏng manh trở về phòng.

“Lâu chết được.”

Một thanh âm mất kiên nhẫn vang lên trên đầu Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra sau đó vui vẻ ngẩng đầu.

“Phu quân.”

Giữa phòng là đoàn sương đen quen thuộc.

“Tắm lâu như vậy?”

Đồ Thanh vào phòng nghe được tiếng nước trong phòng tắm nên ở ngoài phòng chờ, kết quả chờ gần nửa canh giờ, hắn chưa bao giờ phải chờ người khác, lại còn là tế phẩm, có chút không kiên nhẫn.

“Thực xin lỗi, ta không biết phu quân đến.”

“Như thế nào? Ta còn phải báo trước với ngươi?” Đồ Thanh chất vấn.

“Không cần, không cần, nơi này của ta phu quân muốn đến lúc nào thì đến lúc đó. Chính là lần sau phu quân đến không cần chờ, gọi Mạch Mạch một tiếng là được.” Tầm Mạch Mạch giải thích nói.

Gọi ngươi? Lúc ngươi đang tắm gọi ngươi sao? Nữ nhân này, lại câu dẫn hắn, lại còn muốn hắn chủ động. Thực đáng giận.

Đồ Thanh vẻ mặt ghét bỏ, nhưng lúc này hắn chỉ là một đoàn sương đen biểu hiện không ra, chỉ có thể dùng đôi mắt huyết hồng hung hăng trừng nữ nhân chỉ mặc một lớp áo trong.

Còn có, nữ nhân này tắm rửa xong còn không biết dùng pháp thuật hong khô đầu tóc sao, nghe tiếng nước nhỏ giọt thật phiền chết đi được.

Đồ Thanh thu hồi tầm mắt nhìn cái cổ trắng nõn của nữ hài, một đoàn linh lực trào ra, Tầm Mạch Mạch chỉ thấy một trận gió ấm thổi qua, đầu tóc đang nhỏ nước bỗng nhẹ nhàng khô mát.

“Cảm ơn phu quân.”

Tầm Mạch Mạch sờ sờ đầu tóc, có chút vui vẻ.

Phu quân còn hong tóc giúp nàng, là một người ôn nhu, thật tốt.

Đồ Thanh nhìn tế phẩm hai mắt lấp lánh, hỏi: “Vui vẻ như vậy?”

“Phu quân tốt với Mạch Mạch, hơn nữa cũng thực ôn nhu.”

Tầm Mạch Mạch ngẩng mặt, thành thật đáp.

Thực ôn nhu? Ta sao? Nữ nhân này trước mặt hắn cũng có thể nói dối, được, ta cho ngươi xem ta rốt cuộc ôn nhu hay không.

“Nếu ta tốt với ngươi như vậy, có phải ngươi cũng nên tốt với ta?”

Sương đen lại gần, huyễn hoá ra một bàn tay nâng cằm Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch chỉ cảm thấy hàm dưới truyền đến cảm giác lạnh lẽo, có chút không khoẻ nhưng cũng không né tránh.

“Ta tu luyện xảy ra chút chuyện, trong cơ thể xuất hiện ma khí, ta đem ma khí rót vào cơ thể ngươi được không?” Đồ Thanh dụ dỗ nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Tầm Mạch Mạch cả kinh “Ma khí có thể dời sang người khác sao? Ta cần phối hợp thế nào?”

Đồ Thanh chăm chú nhìn Tầm Mạch Mạch, không thấy gì ngoài lo lắng trên mặt nàng, nhịn không được nói thêm.

“Hấp thu ma khí của ta, ngươi có khả năng sẽ tẩu hoả nhập ma.”

“Không sao.”

Tầm Mạch Mạch không chút để ý nói.

“Ngũ mạch của ta đều tổn hại, không tu luyện linh khí được, ma khí cũng không được nên có tẩu hoả nhập ma cũng không có chuyện gì. Lúc trước ta tu luyện cũng từng tẩu hoả nhập ma, sau đó không phải vẫn bình thường sao? Đây có lẽ là ưu điểm duy nhất của ngũ mạch tổn hại đi. Phu quân không cần lo lắng cho ta.”

Ai lo lắng cho ngươi, ta đang hù doạ ngươi được không?

“Nắm tay ta.” Đồ Thanh buông cằm Tầm Mạch Mạch, lùi về sau một bước, đưa tay về phía nàng.

Nếu ngươi đã tự nguyện, ta đây không khách khí.

Tầm Mạch Mạch không chút do dự nắm bàn tay của sương đen.

Sương đen quay cuồng, đem ma khí truyền qua.

Tầm Mạch Mạch chỉ cảm thấy một cổ hàn khí lạnh băng qua lòng bàn tay trái dũng mãnh truyền vào cơ thể, mà linh lực không nhiều lắm trong cơ thể thì qua bàn tay phải truyền ra ngoài.

Phu quân nhà mình chẳng những truyền ma khí vào cơ thể còn hấp thu linh lực của mình? Tầm Mạch Mạch mở to hai mắt nhìn.

Tự động phụng dưỡng?

Đồ Thanh cả kinh, hắn chỉ muốn truyền cho Tầm Mạch Mạch một chút ma khí, doạ nàng sợ hãi cùng khó chịu chứ không hề muốn hấp thu linh lực trong cơ thể nàng.

Tầm Mạch Mạch chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, một chút linh lực đó của nàng, hắn mà hấp thu, một lần cũng có thể hút khô.

“Phu quân?” Linh lực ngày càng xói mòn, trong mắt Tầm Mạch Mạch xuất hiện một mạt hoảng sợ.

Sợ hãi sao? Muốn phản bội sao?

Tầm Mạch Mạch há miệng thở dốc nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhắm mắt lại không nhìn Đồ Thanh.

Đồ Thanh chờ một lát, linh lực vẫn không ngừng truyền qua, hắn nghĩ trăm lần cũng không hiểu nữ nhân đang tái nhợt khuôn mặt này nghĩ cái gì. Hắn chợt vung tay, đẩy người ra ngoài.

Tầm Mạch Mạch bay ngược lại giường đệm phía sau, mờ mịt mở mắt thấy đoàn sương đen đang cuồng bạo.

Sương đen ở không trung vặn vẹo, toàn bộ đều tràn ngập hơi thở bất an thô bạo. Cảnh tượng này vô cùng giống bộ dáng mẫu thân phác tác tâm ma.

Đồ Thanh thấy tầm mắt Tầm Mạch Mạch nhìn qua, xoay người bay đi.

“Phu quân!” Thấy hắn sắp đi, Tầm Mạch Mạch sốt ruột ngồi dậy.

“Làm gì? Còn gọi? Có tin không ta đem ngươi hút khô?” Đồ Thanh bạo nộ, thân thể từ trên lao xuống dừng trước mặt Tầm Mạch Mạch.

“Ta… ta chỉ muốn nói cho ngươi…”

Tầm Mạch Mạch cũng có chút sợ nhưng vẫn nói.

“Linh thạch ta mang lên từ Huyền Linh giới trực tiếp hấp thu sẽ có tạp chất, tốt nhất bày một cái trận pháp tinh lọc…Ngươi tu luyện xảy ra chuyện… phải cẩn thận.”

Đồ Thanh giật mình, không có trả lời, mở cửa sổ bay ra, biến mất không thấy.

Tầm Mạch Mạch nhìn cửa sổ bị phá mở, lẩm bẩm: “Sao phu quân với mẫu thân đều giống nhau vậy.”

Đồ Thanh trở lại thân thể của mình, một đoàn linh lực ấm áp tựa như gió xuân trấn an hai cổ lực lượng xung đột bất an.

Nâng tay lên, Đồ Thanh nhìn chăm chú lòng bàn tay mình, thật lâu không nói.

“Nha, hơi thở bình tĩnh như vậy, ngươi sẽ không đem tiểu tế phẩm hút khô rồi đi?”

Khê Cốc đứng bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn Đồ Thanh ngồi ngay ngắn trong phòng.

“Tuy rằng ngươi hút vài lần, tế phẩm sẽ sợ hãi phản bội nhưng bị ép phụng dưỡng linh lực với chúng ta chỉ trăm hại không lợi. Lần trước ngươi kết đan, ép phụng dưỡng linh lực khiến nguyên thần tổn thương, ngủ say năm mươi năm ngươi quên rồi sao?”

Ám Ma bọn họ cường đại nhất là nguyên thần nên nguyên thần không thể tổn hại.

“Ta không có.” Đồ Thanh vẫn nhìn bàn tay mình như cũ.

“Cái gì?” Khê Cốc không hiểu.

“Ta không hút linh lực của nàng, là nàng tự động phụng dưỡng.”

“Tự động ohungj dưỡng?” Khê Cốc ánh mắt sáng lên, từ ngoài cửa sổ thuấn di tiến vào. Tế phẩm có thể tự động phụng dưỡng, chứng minh nàng thật lòng muốn hồi báo ngươi.”

“Ám ma tộc ta trăm triệu năm qua, từng có tế phẩm tự động phụng dưỡng?” Đồ Thanh hỏi.

“Tất nhiên là có.”

“Ngươi gặp qua chưa?”

Khê Cốc ngẩn ra, tựa hồ nghĩ đến chuyện không muốn nhớ nhưng vẫn đáp đúng sự thật.

“Cũng có.”

“Nhưng ngươi vẫn thất bại.”

Khê Cốc không thể phi thăng, chứng tỏ hắn bị tế phẩm phản bội.

“Không sai, cho nên ta gϊếŧ nàng, chứng voi tình đạo.” Khê Cốc nói.

“Bao lâu?”

“Ba nghìn sáu trăm tám mươi hai năm.” (3682 năm). Hắn cùng tế phẩm này bên nhau hơn ba nghìn năm, cuối cùng nàng vẫn phản bội hắn.

“Ta hiện tại gϊếŧ nàng, về tộc chỉ ngủ say sáu trăm năm.” Đồ Thanh tính toán.

“Tế phẩm tự động phụng dưỡng sẽ không dễ dàng phản bội, cho nên ngươi muốn gϊếŧ nàng?”

Đồ Thanh nắm tay lại, cỗ linh lực Tầm Mạch Mạch phụng dưỡng vẫn đang du tẩu trong cơ thể, đây là cảm giác thoải mái cùng ôn nhu hắn chưa từng trải qua.

Hắn bố trí ở nhân gian mười hai tế phẩm, mười một người trước đều là hắn tự tay gϊếŧ.

“Gϊếŧ nàng quá phí thời gian, thọ nguyên nàng chỉ còn hai trăm năm.” Đồ Thanh nói.

“Cho nên ngươi tính toán chờ nàng hết thọ nguyên, chịu đựng ma khí va chạm hai trăm năm?” Khê Cốc nhướng mày.

Đồ Thanh nhấp miệng, lại nói.

“Ngày mai ngươi đi tìm nàng, nói… nếu nàng chịu đem Linh Lung thạch đổi cho ta, ta giúp nàng chữa ngũ mạch tổn hại cùng linh căn.”

“Chữa thương cho nàng, nhiều nhất chỉ ngủ say trăm năm, so hai cái phương án trước xác thực tốt hơn, bất quá, ta còn có phương án tốt hơn nữa.”

Khê Cốc kiến nghị nói.

“Nghĩ biện pháp đem nàng ra khỏi thành Hương An, nàng tu vi thấp, trên người lại mang một đống dược thảo từ Huyền Linh giới, chỉ cần lộ một chút với bên ngoài, nàng chắc chắn bị người chặn gϊếŧ.”

Oanh!

Khê Cốc sớm có chuẩn bị, nghiêng người khiến chưởng phong bay qua chấn nát núi giả ngoài viện.

“Chỉ cần nàng còn là tế phẩm của ta, ngoại trừ ta, không ai có thể động đến nàng.”

“Tiểu Thanh.” Khê Cốc cho hắn ánh mắt cảnh cáo nói “Ngươi đã quên thời điểm ngươi thành hình, các tiền bối cho ngươi lời khuyên thế nào sao? Vô luận lựa chọn điều gì, đối mình, đối tế phẩm, đều phải tàn nhẫn.”

“Tế phẩm của ta, không cần các ngươi quản.” Gân xanh trên trán Đồ Thanh giần giật.

“Ngươi bị mười một tế phẩm trước đó phản bội, đã không còn tin tưởng nhân tâm, muốn sửa tu vô tình đạo. Nhưng ngươi lại không quả quyết, một tế phẩm nho nhỏ phụng dưỡng, ngươi đã dao động lắc lư.

Ngươi không muốn tin tưởng, lại không chịu vứt bỏ hoàn toàn, người như vậy, tâm ma vô tình đạo cũng không qua được.”

Khê Cốc lạnh lùng nói.

“Ngươi nếu thật muốn tu vô tình đạo, cầm kiếm gϊếŧ tế phẩm cuối cùng chứng đạo. Nếu không thể liền bỏ cái tính nghi thần nghi quỷ, yên ổn cũng nàng song tu.”

Đồ Thanh đứng phắt dậy, muốn ohanr bác Khê Cốc lại không nói ra lời nào.

“Nhìn ta làm gì? Ta còn nói cho ngươi, dù ngươi chọn cùng nàng song tu. Nàng chín phần cũng sẽ phản bội ngươi.”

Đồ Thanh chụo một chưởng lên bàn, như thể dã thú bị đâm đau, quát.

“Cút.”

Khê Cốc không tiếp tục kí©h thí©ɧ hắn, nghe lời bước ra khỏi phòng, xách một bầu rượu lên nóc nhà ngồi uống.

“Chưa từng chân chính yêu đương, làm sao chết tâm? Ngươi tưởng vô tình đạo dễ tu như vậy?”