Chương 43

Quá trình tu luyện, một tu linh lực, hai tu tâm cảnh.

Tầm Mạch Mạch tu luyện ba trăm năm mới Trúc Cơ cho nên linh lực không cao nhưng tâm cảnh đã sớm vượt qua tu vi hiện thời.

Hiện giờ nàng mỗi ngày không cố tình tu lyện thì thiên địa linh khí vẫn tự động tiến vào thân thể, không ngừng tích lũy tu vi.

Loại trạng thái này không thể nghi ngờ là trạng thái mỗi tu sĩ đều hy vọng đạt tới, nhưng Tầm Mạch Mạch ở thời kỳ dưỡng bệnh, không thể tu hành không cố kỵ, phải cố tình áp chế.

Trước kia linh mạch nàng bị phế, muốn tu luyện mà thân thể không cho phép. Hiện giờ linh mạch trị hết muốn tu luyện vẫn là linh mạch không cho phép, ngẫm lại đều khiến người buồn bực.

Vì áp chế ý tưởng muốn tu luyện của bản thân Tầm Mạch Mạch lấy ra thư tịch nhập môn trận pháp cùng phù chú hòng dời đi lực chú ý.

“Đây là… Lôi phù cấp sáu lần trước mua ở nhà đấu giá?”

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch cầm phù chú trong tay có chút quen thuộc, đến gần mới nhận ra.

“Ân.”

Tầm Mạch Mạch tùy ý đáp một tiếng, trong tay cầm phù chú trống, chấm linh mặc vẽ lại.

“Ngươi xem hiểu trương phù chú này?”

Đồ Thanh hỏi, hắn nhớ thời điểm ở Hương An thành dùng thần thức giúp Tầm Mạch Mạch đọc phù văn, nhưng lúc ấy chỉ đọc một bộ phận còn chưa có đọc xong, Tầm Mạch Mạch còn không xem hiểu trương phù chú này mới đúng.

“Chỉ xem hiểu một bộ phận.”

Tầm Mạch Mạch vẽ vài nét bút trên lá bùa lại xem sách bên cạnh.

“Chỉ xem hiểu một phần ngươi vẽ lại trương phù chú này có tác dụng gì?”

Phù văn không hoàn chỉnh sẽ không có hiệu quả, cho nên rất ít phù chú sư vẽ một bộ phận phù văn, trừ phi là đại sư có thể tự hoàn thành phần còn lại.

“Ta không vẽ lại, ta đang cải tiến.”

Tầm Mạch Mạch tìm được đồ mình yêu cầu trên sách lại quay lại vẽ lên lá phù.

“Cải tiến?” Đồ Thanh kinh ngạc nhướng mày “Ngươi nhập môn thư tịch còn chưa xem xong liền muốn cải tiến phù chú?”

“Làm sao? Ngài xem thường ta?”

Tầm Mạch Mạch thu bút, liếc Đồ Thanh một cái.

“Ai bảo ta không xem hết thư tịch nhập môn? Trận pháp nhập môn, phù chú nhập môn ta đều xem xong, ta đây là đang học đi đôi với hành. Cải tiến phù chú thì làm sao? Ta là người tự học thành tài, nếu thành công là thu hoạch ngoài ý muốn, không thành công là chuyện bình thường, coi như gϊếŧ thời gian.”

Tầm Mạch Mạch nói chuyện có lý có lẽ, Đồ Thanh không tìm được điểm phản bác.

“Vậy ngươi thành công sao?”

Tầm Mạch Mạch vẽ xong nhưng linh lực trên lá phù toán loạn, vừa nhìn liền biết không có hiệu lực.

“Trương này là thí nghiệm.”

Tầm Mạch Mạch đem phù chú vừa vẽ xong để ở một bên giải thích.

“Ta vừa rồi nghiên cứu kết cấu cho nên gián đoạn rất nhiều, linh lực không thông suốt, bây giờ vẽ lại.”

Nói xong nàng cầm một trương phù chú mới vẽ lại một lần.

Đồ Thanh nhìn qua, tuy linh lực đã thông thuận hơn nhưng vẫn hỗn loạn.

“Thôi, không sao.”

Tầm Mạch Mạch tự bản thân cũng phát hiện.

“Trên sách nói phù văn khởi nguyên tương thông cho nên phù văn đơn giản càng dễ dung hợp vào phù chú phức tạp, vì cái gì phù văn thái cổ không thể dung hợp thanh phong phù?”

“Lôi phù là phù chú cấp sáu, thanh phong phù là phù chú sơ cấp. Hai cái uy lực chênh lệch lớn như vậy nào dễ dung hợp.”

Đồ Thanh ở một bên nghe khóe miệng trừu trừu, người nào đó còn chưa học đi được đã đòi chạy.

“Chính là trên nguyên lý có thể dung hợp a.”

Tầm Mạch Mạch giở quyển phù chú nhập môn đến đoạn nói đến chuyện này cho Đồ Thanh xem.

“Ngài xem, trên đó viết.”

“… Nếu xem cái này có thể khiến ngươi học được kỹ năng dung hợp phù chú cao cấp như vậy, phù chú sư còn gì hiếm lạ.”

Đồ Thanh cũng không thèm nhìn nội dung trên sách.

“Cũng đúng, hôm nào đó đi Phù lâu hỏi thăm mấy vị sư huynh một chút.”

Tầm Mạch Mạch cất loi phù cấp sáu, nhìn kỹ Đồ Thanh phát hiện linh lực hắn còn hỗn loạn hơn hai ngày trước.

Sau khi đả thông linh mạch, Tầm Mạch Mạch đối với linh khí cảm giác phá lệ nhạy bén, từ mấy ngày trước nàng đã thấy hơi thở trên người Đồ Thanh có chút không đúng.

“Đồ Thanh tiền bối, hơi thở trên người ngài sao loạn như vậy, có phải thương thế phát tác?”

Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi.

Đồ Thanh dừng một chút nói “Không có, linh lực ta bão hòa, không áp chế được cảnh giới.”

“Là muốn đột phá? Cũng đúng, ngài vốn là Kim Đạn hậu kỳ đỉnh, tùy thời đều có thể đột phá.” Tầm Mạch Mạch phản ứng lại “Tình trạng hiện giờ thế nào? Thương khỏi hoàn toàn chưa? Khi nào ngài định đột phá Nguyên Anh kỳ?”

“Thương đã không sai biệt lắm, qua mấy ngày ta chuẩn bị độ kiếp.”

Thân thể hắn khác người thường, tốc độ khôi phục mau, hơn nữa mấy tháng ăn điểm tâm Tầm Mạch Mạch làm, linh lực phụng dưỡng trong điểm tâm tuy rằng ít lại chưa bao giờ gián đoạn. Sau khi linh mạch Tầm Mạch Mạch đả thông, mỗi ngày đều tu luyện, linh lực Đồ Thanh cũng bị tác động, thương càng nhanh khỏi.

Hắn vốn đem tu vi áp chế ở đỉnh Kim Đan hậu kỳ, lúc này đã có chút áp chế không được. Chỉ là…

Nghĩ đến đột phá Nguyên Anh, hắn lại không nhịn được nhíu mày.

“Vậy khi nào ngài đột phá? Ta còn chưa gặp qua người khác độ kiếp đâu, ta có thể đi xem không?”

Tầm Mạch Mạch hai mắt tỏa sáng, tu sĩ từ Luyện Khí đột phá Trúc Cơ không phải độ lôi kiếp nên nàng còn chưa nhìn thấy lôi kiếp thế nào.

“Không được.”

Đồ Thanh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

“Sao mà keo kiệt vậy?”

Tầm Mạch Mạch thương lượng nói.

“Ngài lúc trước đến Thạp Phương thành không phải muốn mua trận pháp độ kiếp sao. Ta nhờ Vân sư huynh đi Trận lâu mua một cái trận pháp cao cấp nhất, bảo đảm ngài độ kiếp thành công. Làm trao đổi, ngài cho ta nhìn một chút, thế nào?”

“Không cần.”

Đồ Thanh vẫn không đồng ý, Tầm Mạch Mạch xem hắn độ kiếp quá nguy hiểm.

Ám Ma có thể mang theo tế phẩm cùng nhau độ kiếp. Lấy cường độ thân thể của Ám Ma, trừ Đại Thừa kỳ, mấy loại lôi kiếp khác đều không làm gì được hắn. Chỉ cần không bị phản phệ, lôi kiếp có mạnh hắn cũng có thể chịu qua.

Cho nên khi độ kiếp, Ám Ma thường mang theo tế phẩm. Ám Ma phụ trách chống lôi, tế phẩm phụng dưỡng linh lực, trấn an ma khí. Hai người hỗ trợ nhau vượt qua lôi kiếp rất dễ dàng.

Hắn hiện tại muốn độ lôi kiếp Nguyên Anh kỳ, Tầm Mạch Mạch tu vi quá thấp, chờ lôi kiếp gần kết thúc, hơi thở trong thân thể hắn sẽ hỗn loạn, khống chế không được sẽ hút khô Tầm Mạch Mạch.

Cho nên hắn không thể mang Tầm Mạch Mạch đi, còn phải cách xa nàng ngoài trăm dặm, ngăn chính mình cưỡng chế phụng dưỡng linh lực.

Đương nhiên như vậy hắn không thể thuận lợi độ kiếp nhưng không sao cả, dù thất bại, lôi kiếp Nguyên Anh kỳ cũng đánh không chết được hắn, nhiều lắm chỉ bị thương một chút.

Tầm Mạch Mạch thấy hắn phản ứng lớn vậy mới nhận ra mình đường đột.

Tu sĩ độ kiếp là chuyện riêng tư lại nguy hiểm, thông thường đều không cho người biết. Bởi vì một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, độ kiếp không thành thì thôi, còn dễ bỏ mạng.

Chỉ có người cực độ tin tưởng mới có thể bên cạnh hộ pháp. Hiển nhiên với Đồ Thanh nàng không phải người như vậy.

Nghĩ đến đây Tầm Mạch Mạch mặt có chút nóng “Thực xin lỗi.”

Đồ Thanh khó hiểu liếc nhìn Tầm Mạch Mạch, không rõ là mình cự tuyệt sao nàng phải xin lỗi.

…………………..

Biết Đồ Thanh muốn chuẩn bị độ kiếp, Tầm Mạch Mạch đi tìm Vân Phi Trần xin ít đan dược.

Vân Phi Trần nghe nói Đồ Thanh chuẩn bị độ kiếp cũng kinh ngạc.

“Phật liên thánh tâm quyết thật lợi hại, mới không đến nửa năm mà thương thế đã khôi phục hoàn toàn, còn có thể độ kiếp?”

Nghe được Phật liên thánh tâm quyết, Tầm Mạch Mạch liền chột dạ.

Nàng từng hỏi qua Đồ Thanh, Phật liên thánh tâm quyết kia là hắn bịa ra tới.

“Dan dược thì không cần, có phá trần đan sư tổ cho, hắn đột phá Nguyên Anh không có vấn đề gì.” Vân Phi Trần nói với Tầm Mạch Mạch.

“Không phải hắn bệnh nặng mới khỏi, bị thương lại là đan điền nên ta có chút lo lắng.”

Vân Phi Trần thấy Tầm Mạch Mạch nói cũng có lý.

“Như vậy đi, ta cho hắn mấy viên hồi linh đan thượng phẩm, có thể khôi phục linh lực trong thời gian ngắn.”

“Cảm ơn sư huynh.”

Tầm Mạch Mạch vui vẻ cầm đan dược về đưa cho Đồ Thanh.

Lại qua hai ngày Tầm Mạch Mạch không cần đi tìm, chỉ cần ở trong phạm vi nhất định có thể nhận ra linh lực Đồ Thanh xao động, hơn nữa ngày càng rõ ràng. Tầm Mạch Mạch suy đoán, Đồ Thanh ước chừng muốn độ kiếp.

Quả nhiên ban đêm Đồ Thanh liền lẳng lặng từ Dược lâu bay ra ngoài.

Thời điểm Đồ Thanh rời đi, Tầm Mạch Mạch đang nghỉ ngơi, ngủ đến nửa đêm nàng bị một cỗ âm hàn chi khí truyền đến ngực đến dọa tỉnh.

“Phu quân!”

Tầm Mạch mạch ôm ngực ngồi dậy, lấy ra Linh Lung thạch.

Chỉ thấy Linh Lung thạch đen nhánh phát hồng quang, đồng thời toát ra một đạo hàn khí.

Tầm Mạch Mạch có chút hoảng hốt, lo lắng cầu béo phu quân xảy ra chuyện, lập tức dùng thần thức bao lấy Linh Lung thạch hỏi.

“Phu quân, chàng làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì?”

Cầu béo phu quân không đáp ngay, qua hai ba lần hô hấp thanh âm mới truyền đến. Thanh âm của cầu béo phu quân có chút dồn dập, phía sau còn có tiếng nổ.

“Ta không có việc gì.”

“Vậy thì sao Linh Lung thạch luôn sáng?”

“Ta đang tu luyện, ngươi đem Linh Lung thạch thả một bên không cần lo cho nó, đến ngày mai thì tốt rồi.”

Tầm Mạch Mạch nắm Linh Lung thạch không có hỏi lại nhưng đáy lòng biết có điểm không thích hợp. Thời điểm nàng xuyên qua Linh Lung thạch nói chuyện với cầu béo phu quân tựa hồ cảm thấy Linh Lung thạch đang khát vọng linh lực.

Trầm ngâm một lát, Tầm Mạch Mạch liền rót linh lực vào Linh Lung thạch. Mà nháy mắt nàng rót linh lực, một lực hút quen thuộc đem linh lực cơ thể nàng hút mất một phần ba.

Tầm Mạch Mạch còn không kịp phản ứng, lực hút này đột nhiên tách ra mà Linh Lung thạch luôn phát hồng quang cũng ảm đạm xuống.

“Quả nhiên là cần linh lực sao?”

Tầm Mạch Mạch lại rót linh lực vào Linh Lung thạch nhưng không có gì xảy ra, nàng liền đoán đại khái cầu béo phu quân yêu cầu đủ linh lực rồi.

Lại quan sát một lúc xác định Linh Lung thạch không có dị tượng nàng mới nằm xuống tiếp tục ngủ.

……………….

Bên trong sơn cốc cách đó hơn trăm dặm, Đồ Thanh đang ra sức chống đỡ lôi kiếp. Có thể bởi vì hắn áp chế quá lâu nên trình độ lôi kiếp lợi hại hơn hắn dự đoán nhiều. Một đạo tiếp một đạo lôi điện to như thùng nước không ngừng đánh xuống khiến hắn chật vật bất kham.

Hắn ngăn được một nửa lôi kiếp thì linh lực cơ thể bắt đầu khô kiệt, ma khí dâng lên, thân thể tự động hướng tế phẩm muốn linh lực.

Cũng may hắn bay đủ xa, ra ngoài phạm vi cưỡng chế phụng dưỡng linh lực, dù khế ước khởi động cũng không ảnh hưởng đến Tầm Mạch Mạch.

Lại không nghĩ hắn tri kỷ bay xa vài trăm dặm, người nào đó lại chủ động phụng dưỡng linh lực.

“Đáng chết! Không phải bảo nàng đừng động sao?”

Đồ Thanh vội vàng dừng động tác phản kháng, không điều động lực lượng trong cơ thể, cưỡng chế dừng hoạt động tế phẩm khế ước.

Oanh!

Một đạo lôi điện màu tím rơi thẳng trên người Đồ Thanh không chút phòng bị.

Phốc!

Đồ Thanh phun ra một ngụm máu, thầm mắng “Thảo, dù sao đánh không chết, ngươi tùy tiện đánh.”

Ầm ầm ầm….

Lôi kiếp cũng không khách khí, điên cuồng oanh tạc.

Đồ Thanh ném chuột sợ vỡ đồ, không dám phản kháng liền nằm trên mặt đất tùy liên lôi đánh. Nguyên thần Đồ Thanh quá mức cưỡng hãn, chẳng sợ thân thể bị đánh đến không còn hình dạng cũng không thể ngất đi, chỉ có thể thanh tỉnh chịu đựng.

Mãi cho đến khi đạo thiên lôi cuối cùng rơi xuống, sắc trời cũng tờ mờ sáng. Đồ Thanh giật giật ngón tay, phát đi một đạo phù truyền tin.