Chương 42

Trước kia Tầm Mạch Mạch không thể lý giải vì sao tu sĩ trầm mê tu luyện liền cơm cũng quên ăn.

Hiện giờ kinh mạch nàng đả thông, nếm được chỗ tốt của tu luyện cũng trầm mê vào.

Nếu không phải mỗi ngày cần làm một mâm điểm tâm cho Đồ Thanh, nàng thật sự muốn đóng cửa bế quan, tu đến tinh bì lực tẫn (cạn kiệt sức lực) mới thôi.

Trừ chuyện này Huyền Minh chân nhân cách một đoạn thời gian sẽ kiểm tra thân thể giúp Tầm Mạch Mạch, đảm bảo huyết sát ma khí bị khống chế hoàn toàn.

Hôm nay kết thúc kiểm tra, Huyền Minh chân nhân nói với Tầm Mạch Mạch tu vi tiến bộ rất nhiều.

“Ta biết con sốt ruột tăng tu vi nhưng kinh mạch con mới đả thông không lâu còn thực yếu ớt.”

“Con vẫn dùng đan dược đúng hạn.” Sư tổ cho bồi nguyên đan, nàng vẫn ăn đúng hạn.

“Đan dược chỉ có tác dụng phụ trợ, linh mạch con thật vất vả mới chữa khỏi, không thể vì nhất thời nóng vội mà thất bại trong gang tấc.”

Huyền Minh chân nhân nhắc nhở.

“Ân.”

Tầm Mạch Mạch nghĩ nghĩ, cảm thấy sư tổ nói rất có lý, ba trăm năm nàng đều đợi được, huống gì có mười mấy năm.

“Vậy con không tu luyện mỗi ngày, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.”

“Cũng không cần như thế, chỉ cần mỗi lần kinh mạch trướng đau con nên dừng lại.”

Huyền Minh chân nhân cười nói.

“Vâng.” Tầm Mạch Mạch ngoan ngoãn đáp ứng.

Huyền Minh chân nhân nhìn đôi mắt nàng giống như đúc Tầm Ca, không nhịn được chua sót trong lòng.

“Nếu năm đó mẫu thân con cũng nghe lời như vậy thì tốt rồi.”

Sau khi tới Dược lâu, Tầm Mạch Mạch vẫn tất bật trị thương, chưa từng nghe sư tổ nói chuyện về mẫu thân, lúc này không khỏi tò mò.

“Mẫu thân ta trước kia là người thế nào?”

“Mẫu thân con a, tính tình cao ngạo, ai nói cũng không nghe, rất có chính kiến, đã quyết định thì mười con trâu cũng không kéo lại.”

Trong miệng Huyền Minh chân nhân quở trách nhưng trong mắt lại tràn đầy từ ái.

“Rõ ràng là đệ từ Dược lâu mà Trúc Cơ đan bình thường cũng luyện không tốt, thực vô dụng. Linh thảo cũng không biết trồng, cả một linh điền, loại linh thảo có sức sống mãnh liệt nhất nàng trồng cũng không sống nổi.”

“Mẫu thân ta không trồng được linh thảo?”

Tầm Mạch Mạch có chút không tin.

“Đúng vậy, con có thể đi hỏi sư bá Hành Chi. Mẫu thân con năm đó làm chết linh thảo của mình không nói còn tai họa linh thảo trong linh điền của sư bá con. Sư bá con lại không đành lòng nói cho nàng, để nàng làm chết bao nhiêu linh thảo.”

Huyền Minh chân nhân thấy Tầm Mạch Mạch không tin, lập tức tìm cho mình một nhân chứng.

“Sẽ không, thời điểm ta còn ở Xích Ninh phong, nương am hiểu nhất là trồng dược thảo, linh thảo ta lấy ra lúc trước đa phần đều là nương tự mình trồng.”

Một thời gian trước Tầm Mạch Mạch thấy Vân Phi Trần liệt kê danh sách dược thảo cho dược đồng đi mua, có vài loại là dược thảo Huyền Linh giới. Nàng liền đem phần lớn dược thảo trong túi càn không đưa ra.

“Tiểu Ca sẽ trồng linh thảo?” Huyền Minh chân nhân vẻ mặt buồn bã “Kỳ thật không trồng cũng khá tốt.”

“Sư tổ có một chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi người.”

Tầm Mạch Mạch hiếu kỳ.

“Trước đó mọi người luôn nghĩ mẫu thân ta ngã xuống là chuyện thế nào?”

Huyền Minh chân nhân thở dài, nói.

“Năm đó mẫu thân con muốn hạ giới rèn luyện, ta và sư bá con đều không đồng ý. Đệ tử hạ giới phần lớn trên người có ám thương muốn mượn thiên lôi rèn thể nhưng mẫu thân con tu luyện một đường trôi chảy, không cần phải thế. Sau mẫu thân con kiên trì hạ giới, chúng ta không ngăn được đành để nàng đi.

Nghĩ, dù sao nàng đã tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, đi Huyền Linh giới cũng khó có địch thủ. Hơn nữa chúng ta chuẩn bị đan dược cho nàng, nhiều nhất hai trăm năm có thể phi thăng trở lại.”

Nói đến đây Huyền Minh chân nhân lại thở dài một tiếng.

“Không nghĩ qua năm trăm năm đều không có tin tức.

Cửa vị diện ngàn năm mở ra một lần, ta và sư bá con đều qua Nguyên Anh kỳ, vô pháp hạ giới. Sư bá con thu tam sư huynh làm đồ đệ chính là để chờ cửa vị diện mở xuống tìm mẫu thân con.”

“Tam sư huynh?”

Tầm Mạch Mạch cả kinh, tam sư huynh sẽ không hạ giới rồi đi.

“Không có.”

Huyền Minh chân nhân lắc đầu.

“Sau hai trăm năm có một tu sĩ phi thăng từ hạ giới cầm lệnh bài của mẫu thân con đến Dược lâu, đem theo di ngôn.”

“Di ngôn?” Tầm Mạch Mạch mở to hai mắt.

“Ân, người nọ hồi ức nói lúc hắn phát hiện Tầm Ca đã phi thăng thất bại chỉ còn một hơi thở. Nàng biết chính mình phi thăng không được rồi nên dùng một viên phá trần đan nhờ người đem tin tức.”

Hồi ức đến đây Huyền Minh chân nhân không khỏi ướŧ áŧ hai mắt.

“Di ngôn cũng rất đơn giản, nàng nói nàng không về được, thực xin lỗi chúng ta.”

Tầm Mạch Mạch thấy sư tổ thương tâm nhịn không được muốn an ủi lại không biết nói gì cho đúng, chỉ có thể ấp úng gọi sư tổ.

“Không sao, hiện giờ biết mẫu thân con không có việc gì, ta cũng liền an tâm.”

Huyền Minh chân nhân vỗ vỗ tay Tầm Mạch Mạch nâng hắn, cảm khái.

“Hành Chi cũng không cần luôn bế quan tu luyện, sống cũng có sinh khí.”

Nói đến sư bá Diệp Hành Chi, Tầm Mạch Mạch bỗng dưng sinh ra một phỏng đoán.

“Sư tổ, sư bá có phải thích mẫu thân ta không?”

“Con đã nhìn ra?”

Huyền Minh chân nhân ngẩn ra.

“Sư bá quan tâm nương ta như vậy lại đặc biệt chán ghét ta, ta suy nghĩ có lẽ bởi vì quan hệ với lão cha.”

Nếu sư bá cũng chỉ như sư tổ có tình cảm sư huynh muội với mẫu thân thì sẽ đối tốt với nàng chứ không ghét bỏ rõ ràng như vậy.

“Con không cần để ý tới hắn, hắn chính là giận bản thân.”

Huyền Minh chân nhân nóng nảy nói.

“Kỳ thật năm đó mẫu thân con thiếu chút gả cho sư bá con.”

“Su tổ, Dược lâu chúng ta có phải có tập tục sư huynh muội kết hôn a?”

Tầm Mạch Mạch nhịn không được hỏi, đầu tiên là mẫu thân cùng sư bá, khoảng thời gian trước là nàng và Vân sư huynh, này đúng là truyền thừa.

“Còn ghi hận sư tổ buộc con gả cho Phi Trần?”

Huyền Minh chân nhân liếc mắt nhìn Tầm Mạch Mạch một cái.

“Không có, không có.”

Tầm Mạch Mạch xua tay, liên tục giải thích.

“Ta biết người muốn giúp ta chữa bệnh, lại nói nếu thật sự gả cho sư huynh người được lợi vẫn là ta.”

“Con ghi hận cũng không sao, khi đó ta thật sự muốn ép con gả cho Phi Trần.”

Huyền Minh chân nhân nói trắng ra.

“Lúc đó chỉ có một biện pháp chữa khỏi cho con, nên con không có quyền lựa chọn.”

“….” Người đều nói như vậy, ta còn có thể nói gì?

“Mẫu thân con đem con gửi về là muốn chữa khỏi cho con. Cho nên bất luận dùng phương pháp gì chúng ta đều phải trị khỏi. Hành Chi cũng nghĩ như vậy nên mới có thể bức Phi Trần.”

Huyền Minh chân nhân nói.

“Kia… mọi người không sợ con tham sống sợ chết không chịu đơn phương giải trừ khế ước?”

Tầm Mạch Mạch nhịn không được hỏi.

“Sẽ không, con là Tầm Ca dạy dỗ, sẽ không làm ra loại chuyện này.”

Huyền Minh chân nhân chắc chắn nói.

“Lui một vạn bước, dù con có tham sống sợ chết ta cũng có biện pháp.”

“….” Tầm Mạch Mạch một chút cũng không muốn biết biện pháp kia, nàng sợ tổn thương cảm tình.

“Đúng rồi sư tổ, ngài nói thiếu chút nữa mẫu thân con gả cho sư bá là chuyện thế nào?”

Tầm Mạch Mạch đem đề tài kéo trở lại.

“Mẫu thân con tuy rằng trên danh nghĩa là đệ tử của ta nhưng kỳ thật do Hành Chi một tay nuôi lớn.”

Huyền Minh chân nhân nhấp một miệng trà, từ từ nói.

“Hành chi lớn hơn mẫu thân con hai ngàn tuổi, nương con tu hành đều là hắn tận tay chỉ dạy, sư phụ như ta chỉ treo cái danh không. Nương con tư chất cực tốt, tu luyện đến Nguyên Anh kỳ đều thật thuận lợi. Sau nàng ra ngoài rèn luyện một thời gian, có rất nhiều thanh niên tài tuấn đến Dược lâu cầu hôn. Sư bá con tức chết đi được, đem tất cả những người đó đuổi đánh ra ngoài.”

Tầm Mạch Mạch tưởng tượng hình ảnh kia thấy có chút buồn cười.

“Sau khi ta biết liền đem sư bá con mắng một trận, hỏi hắn đem người đến cầu hôn đều đánh chạy, sư muội hắn có thể cả đời không gả chồng?”

Huyền Minh chân nhân hồi ức đến đây cũng nhịn không được bật cười.

“Ta thấy thần sắc hắn khi đó không đúng liền đoán hắn thích Tiểu Ca. Nhưng nàng là một tay hắn mang lớn, hắn sống chết không nhận, chỉ nói là tình sư huynh muội.”

“Sau đó thì sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi tiếp.

“Sư bá con một bên không nhận một bên lại bảo hộ gắt gao người ngoài sao có thể nhìn không ra. Có một ngày một nam tu bị sư bá con đánh chạy, gào lên tâm tư của hắn bị mẫu thân con nghe được.”

“Mẫu thân ta nghe được? Nàng trả lời thế nào?”

Tầm Mạch Mạch thực kích động, giống như xem thoại bản đến đoạn cao trào.

“Mẫu thân con đã hơn ngàn tuổi nhưng vẫn thực ngốc, không hiểu tình yêu, tại chỗ hỏi sư bá con có phải thật thích nàng không? Nếu thích nàng liền gả.”

Huyền Minh chân nhân đáp.

“Mẫu thân ta chủ động cầu hôn?”

Tầm Mạch Mạch lắp bắp kinh hãi, không biết mẫu thân mình còn một mặt như vậy.

“Vậy vì sao cuối cùng hai người không thành hôn?”

“Tầm Ca lúc đó nói vậy chỉ vì không muốn tiếp tục bị người khác làm phiền, nàng không hiểu tình yêu, cảm thấy nếu Hành Chi thích nàng thì nàng liền gả, chỉ cần Hành Chi vui vẻ là được.”

Huyền Minh chân nhân thở dài.

“Hành Chi đã nhìn ra liền sống chết không đồng ý, hắn nói với ta hắn muốn kết hôn với mẫu thân con thì mẫu thân con phải thực lòng thích hắn mà không phải chỉ là ỷ lại. Hắn cự tuyệt nàng cầu thân, cổ vũ nàng ra ngoài rèn luyện lại không nghĩ nàng hạ giới chẳng những gả cho người, còn vì gặp người không tốt mà sinh tâm ma, lúc này mới…”

Tầm Mạch Mạch đặt mình vào hoàn cảnh của sư bá nghĩ, nếu mình là sư bá chắc lúc này hối hận đến xanh ruột.

“Cho nên con đừng trách hắn, hắn đây là đang hối hận, mỗi lần hắn gặp con liền càng hối hận, sắc mặt đương nhiên không thể tốt.”

Huyền Minh chân nhân nói.

“Ta cũng hối hận, nếu biết trước ta đã cưỡng chế bọn họ thành thân, vậy thì …”

“Vậy thì không có con.”

Tầm Mạch Mạch thình lình thêm vào.

Huyền Minh chân nhân lòng đầy hối hận đột ngột bị ngắt lời nhìn Tầm Mạch Mạch vẻ mặt thương tâm, gõ đầu nàng.

“Con, nha đầu này…”

“Sư tổ yên tâm, lần sau cửa vị diện mở con sẽ xuống mang mẫu thân trở về.”

Tầm Mạch Mạch bảo đảm son sắt.

“Được.” Huyền Minh chân nhân vui mừng gật đầu, nếu ai có thể mang Tầm Ca trở về cũng chỉ có thể là Tầm Mạch Mạch.

“Vậy ngài có thể hay không gõ gõ sư bá?”

Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng thỉnh cầu.

“Gõ thế nào?” Huyền Minh chân nhân nghi hoặc nhìn qua.

“Người nói sư bá tốt với ta một chút, chờ ta hạ giới khiến nương cùng lão cha cặn bã hòa ly, lại giúp sư bá nói tốt.”

Tầm Mạch Mạch cười hì hì nói.

“Ha ha ha… Được.”

Huyền Minh chân nhân cười ha ha, ánh mắt không tự chủ hướng bên ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ Diệp Hành Chi đang đứng ngẩn ngơ, hắn vốn muốn tìm sư tôn thương lượng sự tình, phát hiện Tầm Mạch đang ở định rời đi lại nghe được sư tôn nhắc tới Tầm Ca, mới không nhịn được mà đứng ngoài cửa sổ.

……………………….

Trở về phòng nhỏ bên huyền nhai, Tầm Mạch Mạch không tiếp tục tu luyện mà đem một bình tra qua cùng Đồ Thanh ngắm biển mây, thuận tiện nói chuyện của mẫu thân cùng sư bá.

Đồ Thanh an tĩnh nghe xong mới bình luận.

“Sư bá ngươi thật ngu xuẩn.”

“Sư bá ta nơi nào xuẩn?”

Tầm Mạch Mạch có chút không tán đồng.

“Ta nếu là hắn, người ta thích nguyện ý gả cho ta, quản nàng thiệt tình hay không làm gì, cưới trước rồi nói.”

“… Nàng không thật lòng thích ngài, ngài sẽ không cảm thấy không cam lòng sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Còn hơn chưa bao giờ có được.” Đồ Thanh nói “Ta nếu cưới chắc chắn đối nàng cực tốt, khiến nàng không tìm thấy phu quân nào đối nàng tốt hơn ta.”

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc nhìn chằm chằm Đồ Thanh, bỗng nhiên cười.

“Làm đạo lữ của ngài tựa hồ cũng khá tốt.”

“Ngươi biết là được.”

Đồ Thanh biệt nữu hừ một tiếng, vành tai lại hơi đỏ lên.

“Ta biết có lợi ích gì, ta lại không gả cho ngài.” Tầm Mạch Mạch cười nói “Lời này ngài nên nói cho nữ tu ngài thích.”

“…” Đồ Thanh.