Chương 44

Thời điểm Khê Cốc chạy tới, lọt vào tầm mắt là đất đai khô cằn, trên mặt đất là một cục than đen hình người nằm im không nhúc nhích, hắn đi qua ghét bỏ dùng chân đá đá.

“Đã chết?”

Khê Cốc không hề có lòng đồng tình.

Đồ Thanh không thể động đậy, thân thể bị thiên lôi đánh vẫn chết lặng như cũ, đôi mắt cũng lười mở, chỉ chớp chớp lông mi tỏ vẻ hắn là người sống.

Khê Cốc ngồi xổm xuống, trào phúng nói.

“Ngươi đây là mạnh mẽ dừng hoạt động khế ước?”

Cùng là Ám Ma, Đồ Thanh vì sao có thể thành dạng này hắn liếc mắt một cái đã hiểu.

Ám Ma bọn họ trời sinh cường đại, lôi kiếp trước Đại Thừa kỳ căn bản không khó khăn gì.

Có thể bị đánh thành như vậy chỉ có thể là do không phản kháng. Mà nguyên nhân làm vậy, không phải thích tự ngược thì phòng ngừa tác động khế ước.

“Không chỉ là tế phẩm.”

Đồ Thanh chậm rãi mở mắt.

Khê Cốc ngẩn người, tựa hồ minh bạch cái gì.

“Ngươi chọn?”

“Chọn.” Đồ Thanh đáp không chút do dự.

“Có phải quá qua loa hay không? Ngươi cùng nàng mới tiếp xúc bao lâu?”

Khê Cốc nhíu mày, không tán đồng nói.

“Nếu chỉ là tế phẩm, mặc kệ đối phương phản bội hay không ngươi cũng không tổn thương căn bản. Nhưng ngươi chọn nàng làm người mệnh định cùng nhau tu luyện thì khi nàng phản bội ngươi không chỉ ngủ say đơn giản như vậy.”

Khê Cốc cũng cảm thấy Tầm Mạch Mạch làm một tế phẩm đủ tư cách nhưng muốn trở thành người mệnh định của Đồ Thanh cần quan sát thêm nhiều. Hắn không nghĩ mình mới rời đi mấy tháng, Đồ Thanh đã trực tiếp làm quyết định.

“Không sao cả.”

Đồ Thanh nhàn nhạt nói.

“Đây là tế phẩm cuối cùng của ta, chỉ cần nàng không phản bội, sau Đại Thừa kỳ ta cũng sẽ chọn nàng. Nếu sớm muộn đều chọn nàng, bây giờ chọn hay về sau chọn cũng không có gì khác nhau.”

“Ngươi không sợ nàng sẽ thích người khác sao?”

Khê Cốc nhắc nhở.

“Cảm tình là loại đồ vật không thể dùng lý trí nói rõ. Đặc biệt là bộ tộc chúng ta, nếu nàng không thực sự thích ngươi thì dù nàng không phản bội ngươi cũng không thể phi thăng.”

“Ngươi thật phiền.” Đồ Thanh không kiên nhẫn nói “Ta tự mình chọn, hậu quả ta tự mình chịu.”

“…” Lòng tốt bị ném cho chó, Khê Cốc nghẹn lại một chút, tức khắc lười quản “Ta đi đây, để tiểu tế phẩm nhà ngươi tới đón ngươi.”

“Từ từ.” Đồ Thanh cố sức quay đầu gọi Khê Cốc, biệt nữu nói “Ngươi dẫn ta về tộc.”

“Ngươi không phải chọn nàng làm người mệnh định sao? Còn không nắm chặt cơ hội bồi dưỡng tình cảm, về tộc làm cái gì?”

Khê Cốc tà tà liếc mắt một cái.

Đồ Thanh biết Khê Cốc biết rõ còn cố hỏi nhưng vẫn mở miệng giải thích.

“Linh lực ta sẽ bị nàng tác động, nhưng nàng tu vi quá thấp còn chưa thích hợp cùng ta tu luyện, ta định về tộc một đoạn thời gian chờ nàng kết đan lại ra.”

“Các ngươi linh lực đã có thể ảnh hưởng lẫn nhau?”

Khê Cốc lắp bắp kinh hãi, mới bao nhiêu thời gian, hai người đã có thể ảnh hưởng linh lực lẫn nhau?

Linh lực ảnh hưởng lẫn nhau là một loại hình thức biểu hiện của song tu, phát sinh nhiều giữa các cặp đạo lữ. Bởi vì chỉ có hai người thân mật khăng khít, không hề nghi kỵ mới có thể không đề phòng cho người khác dẫn động linh lực bản thân.

Đồ Thanh tiếp tục nói.

“Ngươi cũng biết, không có tế phẩm trợ giúp ta rất khó vượt lôi kiếp Nguyên Anh kỳ. Ta hiện tại là đỉnh Kim Đan hậu kỳ, linh lực bão hòa lại phải độ kiếp. Ở bên người nàng ta không thể áp chế tu vi, cách một đoạn thời gian lại độ kiếp quá phiền toái.”

Liền tính thiên lôi đánh không chết hắn cũng không muốn tự ngược như vậy.

“Cho nên ta muốn về tộc một thời gian, chờ nàng đạt Kim Đan kỳ lại ra.”

“Ngươi nếu muốn áp chế tu vi nhất định phải cắt đứt hoàn toàn khế ước. Chờ Tầm Mạch Mạch tu luyện đến Kim Đan kỳ đại khái muốn hai trăm năm, ngươi không sợ trong lúc này có biến cố?” Khê Cốc hỏi.

Đồ Thanh giật mình, tự hỏi một lát liền kiên định đáp.

“Vừa rồi đã nói, người ta tự chọn, hậu quả ta tự mình gánh.”

“Được thôi.”

Khê Cốc thấy Đồ Thanh tin tưởng Tầm Mạch Mạch như vậy liền không nói gì nữa, vung tay hai cái, một cỗ linh lực nhu hòa bao bọc Đồ Thanh bay lên.

…………………….

Dược lâu.

Tầm Mạch Mạch sáng sớm liền dậy, theo bản năng nhìn phòng bên cạnh, cửa phòng vẫn đóng chặt hiển nhiên Đồ Thanh đi chưa có về.

Đêm qua thời điểm Đồ Thanh rời đi nàng cũng có cảm giác vì linh lực vẫn luôn xao động trong viện bỗng bình tĩnh trở lại.

Tuy rằng Vân sư huynh nói qua Đồ Thanh tiền bối linh lực thâm hậu lại có phá trần đan của sư tổ, xác suất độ kiếp thành công cực cao nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn có chút lo lắng như cũ.

Nàng muốn phát một cái phù truyền tin hỏi thăm tình hình lại sợ ảnh hưởng đối phương độ kiếp.

Rối rắm một ngày nàng không chờ được tin của Đồ Thanh lại chờ được cầu béo phu quân.

“Phu quân!”

Từ sau khi chữa khỏi thương Tầm Mạch Mạch chưa gặp lại cầu béo phu quân nhà mình, lúc này không nhịn được có chút kinh hỷ.

“Phu quân hôm qua làm sao vậy? Linh Lung thạch sao phản ứng lớn vậy?”

Nghĩ đến cảnh tượng thiên lôi vô tình đánh xuống hôm qua, Đồ Thanh có chút khó chịu.

“Ngày hôm qua không phải nói với nàng đem Linh Lung thạch đặt một bên không cần để ý, nàng rót linh lực vào làm gì?”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, trả lời.

“Ta, ta cảm giác Linh Lung thạch khát vọng linh lực nên mới… Có phải ta làm sai rồi không?”

Nhìn Tầm Mạch Mạch bộ dáng thấp thỏm, Đồ Thanh thở dài nghĩ nàng hành động lỗ mãng nhưng xuất phát điểm cũng là vì mình.

“Về sau nói nàng làm gì liền làm cái đó, không cần tự chủ trương.”

Tầm Mạch Mạch vội vàng gật đầu.

“Còn có…” Đồ Thanh dừng một chút nói “Ta phải bế quan, đại khái cần hai trăm năm, trong hai trăm năm này ta sẽ không đến tìm nàng, chính nàng tự tu luyện cho tốt. Đợi ta trở về, tu vi cần đạt đến Kim Đan kỳ.”

Tầm Mạch Mạch còn không kịp giật mình vì cầu béo phu quân phải bế quan hai trăm năm, đã bị yêu cầu tiếp theo dọa sợ.

“Hai trăm năm, Kim Đan kỳ?”

Ta tu ba trăm năm chỉ có tu vi Trúc Cơ.

“Như thế nào, nàng làm không được?” Đôi mắt cầu béo phu quân trừng lớn.

“Không phải.” Tầm Mạch Mạch vội vàng gật đầu, bảo đảm nói “Ta có thể.”

Không giống nhau, hiện giờ linh mạch nàng đã trị, ở Thiên Linh giới linh lực nồng đậm, chỉ cần mình không lười biếng, hai trăm năm tu vi Kim Đan kỳ căn bản không phải vấn đề.

“Nhớ rõ những chuyện nàng đã đáp ứng ta.” Đồ Thanh không nhịn được cường điệu “Đều không thể quên.”

“Vâng.”

Tầm Mạch Mạch đồng ý, thanh âm hữu lực, ánh mắt thanh triệt.

Xuyên qua đôi mắt cứng cỏi này Đồ Thanh như thấy lại tiểu nữ hài ba trăm năm trước cũng dùng ánh mắt này đồng ý với mình. Cho nên… Hẳn sẽ không bội ước đi.

“Mang theo Linh Lung thạch, chờ ta tới tìm nàng.”

Đồ Thanh không nhịn được lặp lại lời nói giống như đúc.

Tầm Mạch Mạch giơ tay chạm vào Linh Lung thạch trên cổ cười gật đầu.

“Đi đây.”

Đồ Thanh không nói nữa, viên cầu đen nhánh bay về phía chân trời, chớp mắt đã không thấy.

“Là do linh lực ta quá yếu sao?”

Tầm Mạch Mạch ẩn ẩn có loại cảm giác này.

Tế phẩm khế ước là vì phụng dưỡng linh lực. Cầu béo phu quân ký kết khế ước sau ba trăm năm mới đến tìm nàng ước chừng là cho nàng thời gian tu luyện, lại không nghĩ nàng tương đối xui xẻo, linh mạch hủy hoại, ba trăm năm mới Trúc Cơ, căn bản không dùng được.

Cho nên cầu béo phu quân chỉ có thể trị khỏi thương thế, lại chờ hai trăm năm cho nàng thời gian tu luyện.

“Lúc này đây ta nhất định tu luyện thật tốt.”

Tầm Mạch Mạch âm thầm thề.

Lại qua ba ngày Tầm Mạch Mạch vẫn không thấy Đồ Thanh trở về, cuối cùng phát một cái phù truyền tin qua. Phù truyền tin thực mau liền có tin tức.

Đồ Thanh đưa tin tức rất đơn giản, chỉ nói sau khi hắn độ kiếp nhận được tin của Khê Cốc nói trong nhà có việc liền sốt ruột trở về, quên báo bình an cho nàng.

Tầm Mạch Mạch biết Đồ Thanh không có chuyện gì, tức khắc yên lòng chuyên tâm dưỡng thương cho đến khi linh mạch khôi phục hoàn toàn.

Ở Dược lâu ăn cả đống đan dược điều dưỡng, nàng Tầm Mạch Mạch cũng mất chừng mười năm mới khôi phục hoàn toàn.

Mà ngày nàng khôi phục đó Huyền Minh chân nhân tự mình qua truyền thụ cho nàng một bộ công pháp.

Sau đó Tầm Mạch Mạch không rời Dượu lâu vẫn luôn dốc lòng tu luyện cho đến lúc kết đan.

Tầm Mạch Mạch đang tu luyện đột nhiên kết đan, người Dược lâu không thể đoán trước, đan dược Huyền Minh chân nhân chuẩn bị cho nàng còn chưa kịp đưa đã thấy lôi vân ngưng tụ làm cho sợ ngây người.

Vân Phi Trần, Huyền Minh chân nhân cùng Diệp Hành Chi chạy tới động phủ Tầm Mạch Mạch bế quan, khi tới đã thấy đạo thiên lôi thứ nhất ngưng tụ vận sức chờ phát động.

Ba người thấy Tầm Mạch Mạch một mình trống không đứng dưới lôi vân mặt đều trắng.

“Trên người Mạch Mạch có pháp khí phòng ngự sao?”

Huyền Minh chân nhân hỏi Vân Phi Trần.

“Không.... Không biết.”

Vân Phi Trần ngốc một chút, hắn đương nhiên có chuẩn bị pháp khí phòng ngự nhưng chưa kịp đưa Tầm Mạch Mạch. Còn trên người nàng có hay không hắn thật sự không biết.

“Hẳn là không có việc gì.”

Diệp Hành Chi tinh tế đánh giá nữ hài đứng giữa lôi kiếp, an ủi nói.

“Mạch Mạch quanh thân linh khí tinh thuần nồng đậm, hẳn là đan điền bão hòa linh lực liền tiến giai, nguy hiểm không lớn. Sư muội có lẽ cũng chuẩn bị pháp khí cho nàng.”

Quả nhiên Diệp Hành Chi vừa dứt lời thì Tầm Mạch Mạch lấy từ túi càn khôn ra một pháp khí phòng ngự mà Huyền Minh chân nhân cực kỳ quen mắt, chính là ngày xưa ông cho Tầm Ca, dù ngũ hành.

Biết Tầm Mạch Mạch có pháp khí phòng ngự liền yên lòng, thậm chí nhắc nhở.

“Mạch Mạch trước cứ tự mình đối kháng lôi kiếp, có thể tăng tu vi của con. Thật sự không được lại dùng pháp khí phòng ngự.”

Tầm Mạch Mạch dừng một chút, nghe lời thu hồi pháp khí, đầu ngón tay bắt đầu ngưng tụ linh lực.

“Mạch Mạch, ngưng khí thành chưởng đối kháng thiên lôi…” Ông còn muốn chỉ điểm liền thấy ngón tay nàng hoạt động nhanh chóng, một lát đã họa ra trận đồ kim sắc trên hư không.

“Trận pháp phòng ngự!” Diệp Hành Chi lắp bắp kinh hãi “Mạch Mạch hiểu trận pháp?”

Mà theo trận pháp hình thành, đạo thiên lôi thứ nhất cũng rơi xuống, ầm ầm vang va vào trận pháp đang quay điên cuồng rồi biến mất, trận pháp vẫn lù lù bất động.

“…” Huyền Minh chân nhân.

“…” Diệp Hành Chi.

“…” Vân Phi Trần.

Ba người nhìn nhau, cuối cùng Huyền Minh chân nhân lặng lẽ nói “Lão bất tử Trận lâu kia sẽ không thừa dịp ta không chú ý, thu Mạch Mạch làm đồ đệ đi.”

“Tăng Mộc sư bá đã bế quan hai trăm năm.”

Lời này của Diệp Hành Chi thật rõ ràng, Tầm Mạch Mạch trở về Dược lâu mới một trăm năm mươi năm, căn bản không có khả năng gặp qua Trận lâu lâu chủ Tăng Mộc.

“Vậy nàng học trận pháp từ đâu?”

Huyền Minh chân nhân càng không hiểu.

“…Khả năng là con biết.” Vân Phi Trần nhỏ giọng nói “Lúc sư muội dưỡng thương, con sợ nàng chán nên đi Trận lâu cùng Phù lâu mua ít thư tịch cho muội ấy xem.”

“Ngươi là nói Mạch Mạch không những biết vẽ trận, còn biết vẽ phù?” Diệp Hành Chi nhíu mày.

“Hẳn là sẽ.”

Vân Phi Trần sờ sờ cái mũi, trận pháp hắn chưa thấy Tầm Mạch Mạch vẽ qua nhưng nhưng hắn từng thấy nàng vẽ phù. Khi đó nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ, ngay trước mặt hắn vẽ phù truyền tin làm đệ tử Phù lâu đều lắp bắp kinh hãi.

Như thể chứng minh lời Vân Phi Trần, Tầm Mạch Mạch lấy ra một lá bùa vỗ vào trận pháp phía trên.

“…” Ba người hết chỗ nói lần nữa.

Bằng vào trận pháp cùng phù chú tự học thành tài, Tầm Mạch Mạch không dùng đến pháp khí phòng ngự, tự mình gánh hết ba mươi sáu đạo lôi kiếp.

Lúc sau thiên địa linh khí dũng mãnh tràn vào đan điền Tầm Mạch Mạch hình thành xoáy nước, trong lốc xoáy kết ra Kim Đan. Bên dưới Kim Đan là linh lực dao động, sinh ra tầng tầng sóng gợn.

Thái Sơ Điệp bay ra từ mu bàn tay nàng, phát ra lam quang lộng lẫy, vây quanh Tầm Mạch Mạch đang ngưng thần tĩnh khí nhanh nhẹn bay múa.