Chương 3

Cao Tính lướt qua bình phong họa trúc, màn lụa phấp phới ẩn hiện ngọc thể chìm trong dục bồn phản chiếu ánh nước xanh nhạt "điện hạ, đã đến giờ"

"Đến đây" giọng nói vương chút khẩu âm của Bạch Lạp Na vang lên sau lụa mỏng. Cao Tính lướt lên giúp y diện từng lớp từng lớp thanh y ngọc bích, mái tóc ướt nhòa được nội lực mau chóng làm khô phủ xuống đôi tay có chút ngứa ngái. Bàn tay khớp xương rõ ràng nhanh chóng chải chuốt, đội phát quan ngân điệp chỉnh tề càng thêm phong lưu tiêu sái.

Bạch Lạp Na cầm sáo ngọc trên tay thưởng thức như có như không nói "ngươi nghĩ hắn muốn ta họa hay sáo"

"Điện hạ tài sắc vẹn toàn ắt không gì làm khó dễ được ngài" Cao Tính bên cạnh vẫn không dám nhìn quá trực diện vào người kia dường như chỉ cần quá một khắc hắn sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Cằm bị sáo ngọc nâng lên, mâu quang nâu sẫm nhìn hắn trầm trầm "ngươi đã từng hối hận khi theo ta chưa?"

Đối diện với gương mặt đó hắn cả đời cũng không thể quên được, ông trời của hắn, ánh sáng của hắn, trái tim của hắn cũng chỉ có một người này "theo người là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời ta. Dù cho trăm đau ngàn khổ chỉ cần đổi được bình an cũng người. Mạng sống của ta mới là xứng đáng được tồn tại"

Người trên cao kia nghe lời bài tỏ cũng không hiện gì lên mặt, xoay người đứng dậy "đứng lên, theo ta đến Ngự uyển. Ta càng muốn biết nơi đây có bao nhiêu loài hoa độc lạ"

X

Trăm ngàn loài hoa từ lạ lẫm đến quí hiếm đều phần lớn được tề tựu ở Ngự uyển này. Cảnh sắc về đêm càng thêm lung linh bắt mắt. Quan viên trọng thần phần lớn đều đã yên vị đúng hàng thứ của mình.

Bạch Lạp Na dẫn theo Cao Tính ung dung bước vào Ngự uyển. Toàn trường vốn đang ồn ào cũng yên tĩnh lại vài giây, nhân sinh càng thấu hiểu thế nào là đệ nhất mỹ nam vạn hoa bất bì. Trang mạo vài phần dị tộc yêu mị lại xuất hiện trên gương mặt thiếu niên thu hút không ít ánh nhìn. Vài vị quan văn nhanh chóng đứng lên hành lễ "Bạch hoàng tử". Phản ứng có phần khiến Bạch Lạp Na xem nhẹ "các vị đại nhân hữu lễ".

Vị trí của Bạch Lạp Na ngay bên trái Nhϊếp vương. Hắn thi lễ cúi người "Nhϊếp vương gia"

"Lạp Na hoàng tử hữu lễ, vị trí này tương đối thích hợp hàn huyên đi. Bổn vương nhìn ngươi rất hợp ý" Phùng Đường Thư nâng rượu gật nhẹ đầu. Ý tứ câu nói khiến người ta có phần khó dò không biết trong hồ lô Nhϊếp vương đang bán thuốc gì.

Bạch Lạp Na sải bước ngồi lên đệm dày, thấp điệu chậm rãi "ta đây tuổi nhỏ hạn hẹp, suy nghĩ non dại mong vương gia thứ tội. Được bồi ngài vui vẻ là vinh hạnh của ta"

Nhϊếp vương nhìn mãi khó dứt ra được gương mặt thiếu niên vừa mới mười lăm này "Lạp Na hoàng tử khách khí rồi. Ta v..."

"Hoàng thượng giá đáo" giọng lão thái dám the thé vang khắp Ngự uyển. Mọi người thẳng tắp đứng dậy, khom mình "hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"

Vũ đế uy khí rảo bước đến chủ vị trống trải được sắp xếp tỉ mỉ sẵn "chúng ái khanh bình thân. Ban ngồi!"

"Lạp Na hoàng tử có quen khí hậu nơi đây không?" Ngự uyển sáng ngập bao quanh mỹ thiếu niên, muốn không chú ý cũng khó. Vũ đế cũng thật thưởng thức con người này.

"Đa tạ hoàng thượng thánh ân. Lạp Na rất tốt với khí hậu quý quốc" y điềm đạm bình tĩnh mà trả lời khiến Vũ đế lại thêm một phần hảo cảm "rất tốt! Vậy thời gian sắp tới điện hạ sẽ càng thoải mái đi. Thiên Cát khổ quốc có vài cái phong cảnh, điện hạ có muốn đi thưởng chăng?"

"Vậy thì đa tạ hoàng thượng. Cung kính không bằng tuân mệnh. Lạp Na trân trọng" đứng lên thi lễ với người đang nghiền ngẫm con người hắn.

"Ha ha ái khanh khách khí rồi. Ban tiệc. Bắt đầu đi" hắn phất tay cho cung nhân mang mỹ thực hảo tửu thượng hạng nâng lên với nhạc vũ uyển chuyển mua vui cho toàn trường.

Nhϊếp vương xoay người nhìn Bạch Lạp Na nâng ly "Lạp Na hoàng tử, cùng bổn vương uống một ly thế nào?!"

"Đa tạ vương gia" y nâng ly dưới tay áo cạn tửu.

"Ta vốn nghe nói quý quốc trọng văn nhẹ võ, có đúng thế sao? Có lẽ Lạp Na rất thông thạo cầm kỳ thi họa đi"

"Sự thật đúng vậy. Lạp Na cũng chỉ bình thường, vương gia quá xem trọng ta rồi." Y cười nhẹ hữu lễ mà trả lời. Phùng Đường Thư nói không sai, Sở quốc từ đời Thái tổ đã bắt đầu trọng văn khinh võ, ỷ vào địa thế dễ thủ khó công, biên giới bao phủ Hoành giang rộng lớn cùng thủy binh vốn cường mạnh mà võ quan ngày một yếu thế dẫn đến đời Sở đế quen sa hoa như nước lại càng phát huy, mới dẫn đến tình cảnh hiện giờ.

Đối với Phùng Đường Thư mười hai đã lên chiến trường, tấn công tan tác thủy binh Sở quốc vốn là một câu hỏi để gợi chuyện mà thôi. Quân đội lạc hậu, khí yếu như vậy dù địa thổ có thiên trợ cũng không khỏi tránh được họa ngoại xâm huống chi Sở quốc lại là một cái mỏ vàng lộ thiên như vậy.

"Ta còn nghe nói Lạp Na hoàng tử là một trà sư đỉnh danh. Không biết có vinh hạnh trăng tròn ba ngày sau cùng ngươi phẩm trà thưởng trăng hay không?"

"Nếu Nhϊếp vương đã có hứng thú. Lạp Na dĩ nhiên sẵn lòng bồi ngài"

Hai người trò chuyện đến thập phần hòa hợp. Một kẻ hứng thú bởi tài sắc, một kẻ hứng thú bởi quyền thế xếp cùng nhau hai tiếng khách khí.