Chương 2

Hoàng thành Thiên Cát quốc là nơi phồn hoa cả ngày lẫn đêm từ cảnh sắc tới tửu lâu đều là hạng nhất. Từng dãy anh đào nở rộ quanh đường càng làm cho không gian thêm náo nhiệt, người người dạo phố lụa là lũ lượt phấp phới nhộn nhịp. Hoàng thành hoa lệ bao quanh hoàng cung nguy nga tráng lệ, mái hiên đỏ cao cao không nhìn thấy điểm dừng gợi lên thế nào là hoàng cung to lớn không kém phần lạnh lẽo. Hoàng môn mở rộng hùng vĩ nghênh đón khánh nhân.

"Tam hoàng tử, đã đến" Phùng Đương Thư cưỡi hãn huyết bảo mã đi sát mã sa khẽ nói. Chóp mũi quanh quẩn mùi hương nhè nhẹ đặc biệt không nhận rõ nhưng cũng rất khó quên được của ai đó.

Bạch Lạp Na được Cao Tính đỡ xuống mã sa, y phục tắm gió xuân Thiên Cát nhẹ bay càng thêm tiên khí ẩn chứa một tia mị "đạ tạ Nhϊếp vương nhọc công"

Phùng Thư Đường nhìn thẳng hoàng môn giọng điệu vẫn nhẹ nhàng "Tam hoàng tử đã có tâm. Vậy không bằng cùng bổn vương vào cung yết kiến bệ hạ"

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn liền nhận sổ dày từ tay Cao Tính làm một lễ với Phùng Đường Thư "Cung kính không bằng tuân lệnh. Mời Nhϊếp vương đi trước dẫn đường cho ta"

Không nhìn ra người này thật nhiều lễ nghi như vậy. Phùng Đường Thư mặc dù xuất thân hoàng gia lại sớm làm một võ tướng từng chinh Nam phạt Bắc có phần không quá quen, chỉ làm một động tác mời, cũng không đi trước mà song song đi cùng Bạch Lạp Na.

Thiên điện Thiên Cát quốc lại càng không phải nói. Muốn có bao nhiêu tráng lệ liền có bấy nhiêu, lại càng không vương vấn hơi thở tục khí như Thiên điện Sở quốc. Giọng nói thái dám vang to lanh lảnh truyền vào bên trong "Nhϊếp vương điện hạ cầu kiến, Tam hoàng tử Sở quốc cầu kiến"

Cả triều vốn không mấy náo nhiệt cũng liền yên tĩnh. Lão thái dám già bên cạnh gật đầu vang lên vọng nói có chút chói tai "truyền Nhϊếp vương, truyền Tam hoàng tử Sở quốc"

Phùng Đường Thư đi trước ba bước vào cửa điện hành lễ với Vũ đế. Kỳ thật Vũ đế Phùng Đường Túc là huynh đệ ruột của Phùng Đường Thư, Hai người giống nhau sáu phần, Vũ đế mang khí chất văn nhã che lấp một phần khí thế đế vương, Phùng Đường Thư lại mang sát khí cứng rắn quyết liệt. Vũ đế phất tay để Nhϊếp vương đứng vào hàng ngũ nên có.

Kế tiếp Bạch Lạp Na lại càng không dám chậm trễ tiến lên hành trọng lễ "thần Tam hoàng tử Sở quốc Bạch Lạp Na tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"

Vũ đế dừng lại một cái chớp mắt liền khôi phục bình thường "Tam hoàng tử vất vả, vất vả rồi. Ta đặc biệt chuẩn bị thịnh yến đón gió tẩy trần cho ngươi, nghênh đón đến tham quan Thiên Cát quốc ta"

Bạch Lạp Na càng cuối thấp đầu lộ ra cổ nhỏ trắng nõn "đa tạ bệ hạ khai ân. Nay Lạp Na diện kiến mang lòng thành của phụ hoàng và dân chúng Sở quốc thể hiện lòng trung thành với bệ hạ. Nay ta đến Thiên Cát làm chất. Được hoàng thượng thánh ân, ta vô cùng cảm kích. Cũng mong bản thân ta ở đây có thể giúp ngài an tâm nay Sở quốc một lòng cung kính, cùng phục Vũ đế. Sở quốc nguyện cống nạp mười thành lũy phía Nam và Ngũ Lĩnh, trăm gương châu báu cùng Sở quốc nhân để phục vụ bản quốc. Hằng năm nguyện cống nạp vạn phần tốt nhất mong đôi phía có thể hài hòa niên niên". Nói đoạn hắn nâng lên một cuốn sổ dày. Lão thái dám nhanh tay nâng lên đưa Vũ đế, cầm trên tay Vũ đế vẫn hiền hòa "Sở quốc có lòng vậy ta rất hài lòng. Ái khanh đường xa vất vả đêm nay ở lại hoàng cung dự thịnh yến rồi sau lại về Sở Hành phủ"

Cung kính với Vũ đế nâng giọng "đa tạ bệ hạ thánh ân. Lạp Na vạn phần cảm kích."

Theo thái giám ra ngoài lại đến Hải Yến cung đặc biệt chuẩn bị cho y, trong lòng có chút kí©h thí©ɧ. Thủ hạ đừng thẳng hai bên nghênh đón "Tam điện hạ". Bạch Lạp Na quay đầu hướng thái dám gật nhẹ, thủ vệ bên cạnh liền tiến lên làm động tác bắt tay lại âm thầm thả bạc vào tay thái dám làm hắn có phần hỗn loạn "đa tạ Tam hoàng tử. Tiểu nhân cáo lui".Bên trong Hải Yến cung trang hoàng không kém phần lộng lẫy xa hoa, Bạch Lạp Na ngồi trên tháp quý phi vẻ mặt bình thản không hợp với thiếu niên mười lăm, thao tác pha trà trên tay luyện đến Trà Sư còn phải cuối đầu hổ thẹn "bên đó thế nào?"

Cao Tính bên cạnh đốt trầm hương khẽ nói "Hoàng đế gần đây được nịnh thần câu tâm vui đến mặt mày nở hoa, Thái tử làm loạn đánh nát ba phần Thái Tử phủ. Hoàng hậu tức giận đến hất tung chén trà. Nhị hoàng tử lãnh đạm như bình thường. Tứ hoàng tử ở trong phòng kể từ ngày người xuất phát đến giờ vẫn chưa ra. Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử tuổi nhỏ ham chơi vẫn chưa có chuyện gì, mẫu phi của bọn hắn từ ngày đó cũng càng an an ổn ổn"

Bạch Lạp Na giương môi "ha không an an ổn ổn làm sao được. Biết tới ngày nào con trai các nàng lại đi làm một chất tử như ta. Tứ hoàng đệ không phải là vui đến ngất đi trong phòng đó chứ"

"Phòng Tứ hoàng tử canh gác nghiêm ngặt chỉ biết hắn ngày ngày luyện chữ vẽ tranh"

"Ha. Tên này có lẽ rất cao hứng đi. Không có ta cản đường nổi bật của hắn nữa. Bên Thái tử đưa thêm người vào. Càng loạn càng tốt".

"Người không muốn biết Thái tử đã làm gì sao?"

Bạch Lạp Na trong lòng khinh thường bên ngoài vẫn nụ cười thuần khiết chân ái "hắn có thể làm gì cơ chứ. Đập đồ , đánh đập nô tài. Ỷ thế hϊếp người thôi"

Cao Tính nhỏ giọng "điện hạ có điều không biết. Hắn phế bỏ hậu cung oanh oanh yến yến buộc hoàng hậu phải đưa ngài trở về"

Nụ cười của Bạch Lạp Na càng thiên chân vô tà khiến không ai nghĩ đến y sẽ nói "tên ngu xuẩn đó có ngày sẽ chết trong chính vũng bùn do mình tạo ra. Trần thị có muốn cứu cũng không được. Càng phá càng tốt, tốt nhất phá nát giang sơn của phụ hoàng đi".