Chương 4

Trong khung cảnh náo nhiệt, Vũ đế đưa mắt nhìn đến dáng người nhỏ nhắn đang trò chuyện cùng Nhϊếp vương chậm rãi nói "trẫm nghe gió Bạch hoàng tử tài sắc vẹn toàn, thiên tư trác tuyệt là đỉnh khúc sáo ngọc của Sở quốc. Ngưỡng mộ đã lâu... không biết điện hạ có thể thổi một khúc tặng trẫm không?"

Bạch Lạp Na gương mặt hồng hồng mỉm cười "hoàng thượng khen quá lời rồi. Ta chỉ là học tập một chút mà thôi"

"Bạch hoàng tử khiêm tốn. Kỳ nghệ của ngươi vang xa như vậy, ta chỗ nào quá lời chứ"

"Hoàng thượng đã thích sáo âm như vậy, Lạp Na xin tự bêu xấu"

Bạch ngọc khắc sáo tinh tế mà xinh đẹp. Mỹ nam như họa tay cầm sáo ngọc thon dài tựa ngọc cốt, môi anh đào đỏ mộng chạm vào bạch ngọc lại càng thêm kiều diễm, chu sa điểm khiêu nhân thổi lên một khúc Bích Thủy Lưu say đắm lòng người, thiên địa bất lưu cũng chỉ để nghe rõ nổi lòng của người qua sáo khúc tuyệt mỹ. Thiếu niên diễm áp quần phương, hoa trôi nước chảy vận khúc nhạc khiến vạn vật tĩnh tại ước mong mãi trong thời khắc này. Khúc sáo đã dừng được nửa khắc xung quanh vẫn yên tĩnh lạ thường.

Nhϊếp vương đứng bật dậy từ thảm dày "Hay! Hay! Lạp Na hoàng tử quả danh bất hư truyền" loạt tiếng vỗ tay rào rào như sóng vỗ vang lên.

"Không hổ là đỉnh khúc thật làm trẫm mở mang tầm mắt" trong cơn trấn động bởi tài năng sáo khúc tuyệt diệu làm lòng người dợn sóng Vũ đế cùng bình một câu.

"Đa tạ hoàng thượng, đa tạ Nhϊếp vương, chỉ là chút tài mọn, mọi người vui vẻ, thần cũng vui vẻ"

"Ái khanh khiêm tốn rồi"

Một vị quan viên cũng phụ họa hoàng đế khen tặng "Bạch hoàng tử khiêm tốn". Ầm ầm lời khen, mặt Bạch Lạp Na có chút ửng đỏ quay về vị trí, chậm rãi uống trà.

"Lạp Na hoàng tử đúng là tài sắc toàn vẹn. Bổn vương thật ngưỡng mộ" Phùng Đường Thư nhìn người cười nói.

"Nhϊếp vương khách khí, Lạp Na càng ngưỡng mộ khí chất bất phàm của ngài" có qua có lại, y không kiêu ngạo, không siểm nịnh khiến Phùng Đường Thư có chút cứng trong lòng.

X

Trái ngược không khí náo nhiệt ở Ngự uyển Thiên Cát, Phượng Hoàng cung của Sở hoàng hậu Trần thị lại một trận rối loạn.

"Tiểu Lạp sao có thể sang đó chịu trăm cay nghìn khổ như thế, ta xin người mẫu hậu, người mau cho người đưa y về đi" Thái tử Sở quốc Bạch Tuân sau khi biết được Bạch Lạp Na bị đem đi làm chất liền nổi trận lôi đình muốn ra roi thúc ngựa mang người về. Nhưng hoàng đế cầu hòa làm sao có thể cho hắn đi. Liền cấm túc một tháng. Đến khi ra ngoài thì Bạch Lạp Na cũng đã đến tận hoàng cung Thiên Cát.

Trần hoàng hậu vẻ mặt khó coi "Tuân nhi, con đã mười tám không thể trưởng thành được sao. Chẳng lẽ hậu cung yến sầu hoàn phì không thể hơn được tên tạp chủng đó"

"Mẫu hậu, y không phải tạp chủng"

"Trăm ngàn những kẻ đó cũng chẳng thể so được với một ngón tay y. Mẫu hậu, người mau đưa y về đi. Đổi người, chúng ta đổi người đi. Nhị hoàng đệ, tứ hoàng đệ, cả hai tiểu tử kia nữa"

Trần thị nhìn Bạch Tuân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "hồ nháo. Đây là chuyện ngươi có thể đem ra nói sao?! Còn tất cả các ngươi lui hết cho bổn cung" giọng điệu uy nghiêm ra lệnh cho người hầu ra khỏi. Trần thị liền kéo Bạch Tuân vào bên trong "đứa nhỏ ngốc! Ngươi nghĩ đổi là đổi dễ như vậy sao? Phụ hoàng ngươi đã đưa không biết sao nhiêu sứ thần mới cầu được hòa ước này, chỉ vì tên tạp chủng kia càng không thể phá hỏng đại sự của chúng ta"

Bạch Tuân vẫn không thể chấp nhận "chúng ta có thể nâng thêm cống phẩm. Mẫu hậu Lạp nhi sao có thể sống được nơi đầm rồng hang hổ như vậy."

Trần hoàng hậu hung hăng trừng con trai của ả "Ngươi ngu xuẩn! Chẳng biết tạp chủng kia đã cho con ăn mê dược gì mà con mãi không dứt được nó"

"Mẫu hậu, ta đã nói người đừng gọi y là tạp chủng, y nghe sẽ không vui."

"Hừ! Hắn không phải tạp chủng thì là gì?! Nương hắn là yêu nữ dị tộc dụ dỗ phụ vương con mới nên tên tạp chủng đó" móng tay đâm rách ra vẫn không thể hạ được lửa nóng chỉ còn than tàn từ năm đó.

"Y không phải. Chúng ta đưa hai hoàng tử thì thế nào. Dù sao cũng là hoàng tử, hai người càng thêm thành ý" Bạch Tuân nhăn mày nhưng vẫn không từ bỏ.

"Câm miệng! Việc bổn cung đã nói nào có thể cho con muốn đổi là đổi. Trở về chép Thanh Tâm trục hai mươi bản cho ta. Khi nào con quên được nó rồi hẳn đến gặp ta" ả thật sự quá điên người với đứa con của mình. Tại sao ả luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để hoàng vị cho nó, mà nó lại chỉ quan tâm đến tạp chủng kia. Thật làm mẫu thân đã khó, mẫu thân của thái tử càng khó.

"Mẫu hậu, không có khả năng, chúng ta có thể....."

"Câm miệng cho bổn cung! Người đâu! Mang Thái Tử trở về phủ cho ta" Trần thị đánh rơi tách trà rung người ra lệnh.

Đám cung nhân tiến lên lôi kéo vị Thái tử điện hạ nhưng đều bị hắn hất văng ra "mẫu hậu, người..."

"Lui hết cho bổn cung. Hôm nay ta phải dạy con một cách tử tế" hoàng hậu tức giận nhìn thái tử "con cho rằng muốn đưa ai đi thì đi sao?! Nhị hoàng tử có nhất phẩm Khúc thượng thư chống lưng, Tứ hoàng tử có binh quyền của tể tướng nhất phẩm, ngũ hoàng tử lục hoàng tử đều có ngoại công là nhị phẩm quan lại. Chỉ có tạp chủng đó độc lai độc vãn không thể nào có đối tượng tốt hơn nó"

"Nhưng..."

"Mẫu hậu cũng là suy nghĩ cho ngươi. Chẳng phải sau này ngươi làm hoàng đế là có thể thay đổi phương thức cống nạp sao. Đến đó chất tử là nhị hoàng tử hay tứ hoàng tử còn không phải do ngươi quyết định. Giờ ngươi chỉ cần dụng tâm khiến hoàng đế vui lòng, nghe lời mẫu hậu ngươi sẽ không chịu thiệt." Ả sao có thể để thứ tạp chủng kia phá hủy tiền đồ của Bạch Tuân và bản thân mình. Từ ngày yêu nữ kia chết, ả thu nhận nó vào tay đã quyết định nó sống không được lâu, tử nơi xa xứ càng đỡ ngứa mắt ả.

Bạch Tuân có điểm nghiêm mặt "mẫu hậu suy nghĩ chu toàn. Là hài nhi thiếu cẩn trọng làm người phiền lòng"

Trần thị vuốt đầu hắn thở dài "cả đời ta đều vì suy nghĩ cho con mà hành động. Ta sao có thể hại con. Nay ngoại công của con lĩnh thủy binh bại trận trở về vốn đã cái gai trong mắt hoàng thượng. Con càng phải trở nên ưu tú đối đầu với Bạch Tùng* và Bạch Trúc*, đẩy ngã hai kẻ đó thì cái ghế hoàng đế sớm muộn cũng là của con"

Bạch Tuân nhìn vào mắt Trần thị song lại cuối đầu nói "hài nhi nhớ kĩ"

"Chuyện hậu cung bị phế ta sẽ thay con xử lí. Nếu con thích những dị tộc như tạp chủng đó ta sẽ tìm..."

"Không cần đâu! Ta sẽ giải thích với phụ hoàng. Dù sao cũng chưa lập thái tử phi, chỉ là vài nữ nhân vốn không quan trọng. Ngoài Lạp Na những kẻ khác đều là dung chi tạp phấn không đáng nhắc."

"Mẫu hậu an khang. Nhi tử cáo lui" Bạch Tuân khom người không chờ ả nói đã xoay người bước đi. Trần thị khổ tâm khôn kể xoa xoa mi tâm.

*Bạch Tùng: Nhị hoàng tử, mười bảy tuổi.

*Bạch Trúc: Tứ hoàng tử, mười lăm tuổi.