Chương 11: Cơm Chiên Ngon Siêu Cấp Vô Địch 2

Sau một hồi do dự, Trương Khấu Khấu bèn gọi điện thoại cho cô bạn thân - Phạm Kỳ Kỳ, nói sơ qua về vấn đề này, muốn nghe thử ý kiến

của cô ấy.

Phạm Kỳ Kỳ vừa nghe tin cô muốn mở quán ăn vỉa hè bèn hào hứng nói: “Tớ cảm thấy rất khả quan! Cậu nấu ăn ngon như vậy, những sinh viên đại học đó nhất định sẽ quỳ gối dưới thìa của cậu!”

Đây là kiểu so sánh gì thế này…

“Thật đấy, tớ cảm thấy cậu có thể thử xem sao. Dù gì cậu cũng có một lợi thế đó là nấu ăn cực ngon, còn người khác thì không. Nếu làm một việc gì đó mà cậu vừa thích lại vừa giỏi thì chẳng phải như ngựa quen đường cũ hay sao. Mấu chốt là còn có thể kiếm tiền nha.”

Nhưng muốn kiếm tiền thì điều kiện tiên quyết là phải buôn may bán đắt, do đó Trương Khấu Khấu vẫn có chút do dự: “Tớ... để tớ suy nghĩ lại.”

Cô cúp điện thoại, cậu em họ ở sau lưng nghe lén nửa ngày kinh ngạc hét lên: “Bày quán vỉa hè! Trương Khấu Khấu muốn mở sạp hàng!”

Cô chưa kịp ngăn cản thì cậu em họ thiếu giáo dưỡng đã tựa như con báo xoay người chạy ra ngoài nói với cả thế giới: “Trời ạ, chị họ sắp mở sạp bán bánh trứng!!! Cười chết mất… Ha ha ha ha, bánh trứng… Ha ha ha ha ha!”

Giờ thì hay rồi, cả nhà đều đã biết.

Trương Khấu Khấu sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, thật muốn mắng chết hắn.

Quả nhiên, bà dì nhỏ “tốt bụng” nghe vậy liền chạy tới, vẻ mặt không thể tin được cao giọng chất vấn: “A? Khấu Khấu muốn đi bày sạp bán bánh trứng à?”

“Cháu lại bị công ty sa thải?”

“Aiya, cháu là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, như thế nào lại không biết xấu hổ đi bày quán vỉa hè? Vậy học cao có ích lợi gì chứ?”

“Ayda, theo dì thấy cháu nên về quê sớm càng sớm càng tốt! Đúng lúc con trai lớn nhà họ Trần mở nhà máy ở thôn bên cạnh rất thích cháu! Có muốn dì làm mai cho cháu không, kết hôn càng sớm càng tốt. Đến lúc đó còn có thể chăm sóc bà ngoại.”

“Người lớn đều muốn tốt cho cháu, cháu đừng vào tai này ra tai kia.”

Cậu em họ cũng cười nhạo: “Buồn cười chết mất, uổng công chị tốt nghiệp đại học danh tiếng lại không biết xấu hổ mở quầy hàng ở chợ đêm?”

Đôi mẹ con này, ta một câu ngươi một câu cùng nhau hát tuồng, dùng những lời lẽ tràn ngập sự giễu cợt và vui sướиɠ khi người gặp họa hả hê xát muối vào vết sẹo của cô.

Trương Khấu Khấu cũng không biết bản thân sao lại thế này, công việc lúc nào cũng không suôn sẻ.

Rõ ràng không bao giờ đi trễ về sớm, năng lực làm việc của cô cũng không hề thấp hơn những nhân viên vào công ty cùng thời điểm, cũng không tốt nghiệp đại học danh tiếng như cô. Mọi chuyện quả thật vô cùng quỷ dị, như thể ông trời đang muốn đối nghịch với cô, không để cô đi làm.

Mà dì nhỏ luôn trào phúng cô vì điều này.

Trương Khấu Khấu không hòa hợp với gia đình dì nhỏ, năm đó sau khi mẹ cô qua đời, dì nhỏ chủ động đề nghị đưa cô về nhà nuôi nấng. Nói là nuôi nấng nhưng thực chất là bắt nạt, sống ở đó một thời gian, cô không thể chịu đựng được nữa bèn chạy về nhà bà ngoại thề chết cũng không bao giờ quay lại.

Sau đó cô mới phát hiện dì nhỏ chán ghét chị gái, nên đã trả thù lên người cô.

Trương Khấu Khấu mặt vô cảm nhìn chằm chằm cậu em họ đang cợt nhả: “Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, có gì phải mất mặt? Hơn nữa, tự mình kiếm tiền thì có gì sai? Ngược lại tôi muốn khuyên cậu, đừng nên tiếp tục vòi tiền dì nhỏ, một thân hàng hiệu thì có ích gì, cậu cho rằng khoác lên người những bộ quần áo đắt tiền thì bản thân trở nên giàu có à?”

“Chị!” Cậu em họ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lập tức đứng dây: “Chị nói linh tinh gì thế!”

“Nói cái gì cậu nghe không hiểu sao? Thế cậu thi đậu đại học là nhờ gian lận à?”

Trương Khấu Khấu nhàn nhạt liếc nhìn dì nhỏ: “Cuộc đời còn dài, làm người nên hành thiện tích đức, không nên làm điều ác, dì chưa từng nghe câu phong thuỷ luân chuyển à?”

Dì nhỏ hừ lạnh một tiếng: “Con nhóc này, mạnh miệng thì có ích gì!”

Trương Khấu Khấu xoay người về phòng của mình, không thèm đôi co với đối phương, nếu không phải bà ngoại ở nơi này thì cô lười trở về.