Chương 10: Cơm Chiên Ngon Siêu Cấp Vô Địch 1

Sau khi ba nén hương tàn hết, Trương Khấu Khấu xé bỏ bức họa cũ bị nhang khói làm ố vàng, sau đó đốt cùng giấy tiền vàng mã, lễ cúng ông táo xem như hoàn thành.

Không biết có phải điều ước ngày hôm qua của cô thành hiện thực hay không, mà buổi chiều hôm sau, Trương Khấu Khấu nhận được điện thoại của Lý Văn - bạn học cùng lớp đại học.

Lý Văn nói qua điện thoại rằng, cô ấy sắp về quê kinh doanh thương mại điện tử nên không định tiếp tục bày sạp bán quần áo ở chợ đêm nữa, sạp hàng sẽ được cho thuê lại nên hỏi cô có hứng thú kinh doanh hay không.

Gia đình Lý Văn làm kinh doanh, điều này vô tình giúp đầu óc cô ấy cực kỳ linh hoạt. Trong khi những người khác nộp đơn xin thực tập khắp nơi thì cô ấy lại rẽ theo hướng khác - đó là bày sạp bán quần áo ở chợ đêm trước cổng trường đại học, hơn nữa công việc kinh doanh cũng không tồi.

Lý Văn giải thích: “Dù sao trong nhà cũng có một xưởng sản xuất quần áo, nên tớ dự định thử mở một cửa hàng quần áo nữ trên mạng. Tớ nhớ trước đó không phải cậu đã từng nói, nếu tớ không tiếp tục kinh doanh thì cho cậu thuê lại gian hàng hay sao?”

Trương Khấu Khấu dở khóc dở cười: “A... Lúc ấy tớ chỉ nói đùa.”

Trên mạng luôn có những tin tức thổi phồng hình thức kinh doanh vỉa hè, nói cái gì mà bác gái bán bánh trứng mỗi năm kiếp được trăm vạn.

Không ít cư dân mạng còn bình luận linh tinh rằng, một người bán hàng rong nào đó ở quê nhà nhờ bán bánh rán mà trong vòng vài năm đã có thể mua nhà mua xe, ông chú bán xiên nướng còn kiếm được nhiều tiền hơn cả đi làm.

Quần áo Lý Văn bán không chỉ xinh đẹp, trời trang mà giá cả lại rất phải chăng, Trương Khấu Khấu cũng thường xuyên đến giúp đỡ cô ấy bán hàng.

Đôi khi hai người nói chuyện phiếm, Trương Khấu Khấu ngẫu nhiên sẽ nói đùa thế này: Khi nào cậu không làm nữa, tớ sẽ kế thừa gian hàng của cậu và kinh doanh bánh trứng, sau đó mỗi năm sẽ kiếm được hàng trăm vạn, đi đến đỉnh cao của cuộc đời!”

Lý Văn trả lời với giọng điệu tiếc nuối: “Vậy à. Mệt tớ còn giúp cậu hỏi cặp vợ chồng bán xiên nướng cạnh quầy hàng, thật sự mỗi năm kiếm được trăm vạn đấy.”

Cái gì!!!

Nháy mắt Trương Khấu Khấu liền động tâm!

“Nếu cậu không cần vậy tớ sẽ cho hai vợ chồng bán xiên nướng cách vách thuê lại, nhà bọn họ buôn bán rất đắt hàng nên đã sớm muốn mở rộng.”

Nghe vậy Trương Khấu Khấu càng thêm động tâm!!!

“Chờ đã!” Trương Khấu Khấu lập tức nói: “Sự việc đến quá đột ngột, cậu cho tớ thời gian suy nghĩ nhé.”

“Không thành vấn đề.” Lý Văn cười cười: “Hơn nữa nguyên nhân là vì cho thuê lại, nên sẽ không tăng tiền thuê. Nếu cậu tự mình đi thuê, một mặt có thể không thuê được nhà, mặt khác tiền thuê cũng sẽ tương đối cao.”

“Cũng đúng.”

“Kỳ thật việc kinh doanh này rất khả quan, vốn dĩ nơi này là chợ đêm trước cổng trường đại học, phần lớn thực khách đều là những người trẻ tuổi không có sức chống cự với mỹ thực, do đó bán đồ ăn vặt là một lựa chọn không tồi. Lần trước cậu nói muốn bán cái gì nhỉ, bánh trứng đúng không? Tin tớ đi, biệt danh mỹ nữ bánh trứng nghe có vẻ như mánh lới quảng cáo, chắc chắn sẽ kiếm được tiền!”

Phụt… Vì sao trước kia cô không biết Lý Văn lại hài hước đến vậy?

Trương Khấu Khấu: “Tớ biết rồi, tớ sẽ suy xét và trả lời cậu sớm nhất có thể.”

Ông ngoại của Trương Khấu Khấu là đầu bếp thanh danh hiển hách trong thôn, thời trẻ nhà ai có việc hiếu hỉ đều sẽ tranh nhau mời nhóm nấu do ông ngoại cô dẫn dắt đến nhà nấu nướng.

Lúc nhỏ, Trương Khấu Khấu không có hứng thú với búp bê vải hay mấy món đồ chơi bằng gỗ, mà thích đi theo ông ngoại, nhìn ông lần lượt làm ra những món ngon như có phép thuật.

Từ bé cô đã mưa dầm thấm đất, có lẽ cũng có chút thiên phú nên kỹ năng nấu nướng của cô không thua kém gì các đầu bếp ở các nhà hàng.

Tuy nhiên yêu thích thì yêu thích, nhưng cô vẫn có chút do dự phải khi bỏ việc chuyển sang bầy quán vỉa hè.

Không phải vấn đề mặt mũi, chỉ sợ không kiếm được tiền a!