Chương 18: “Diệp Tu thích cô”

“Nhị thiếu gia?”

Hứa Nặc quay lại nhìn anh, ánh mắt doanh doanh dần dần lạnh xuống.

Tiêu Ngật nhất thời không biết nên đối diện với cô như thế nào, cúi đầu buông cánh tay của cô ra.

Trở về liền gặp phải loại tình huống này là điều anh không nghĩ tới, đã như vậy, thân phận của anh cũng không thể giấu được nữa.

“Chờ anh một chút.”

Tiêu Ngật để cô gái sang một bên, sự xuất hiện của anh làm sắc mặt Tưởng Trọng trở nên rất phức tạp.

Nam nữ trẻ tuổi, ánh mắt vi diệu động tác ái muội, quan trọng nhất chính là, trên cổ Hứa Nặc cư nhiên đeo chiếc vòng cổ biểu tượng của Tiêu gia. Nghĩ thông suốt, Tưởng Trọng liền muốn gϊếŧ Tiêu Ngật.

Con dâu mà Trần Hạo hứa cho ông ta đã bị Diệp Tu giấu ở đâu đó, thật vất vả lại coi trọng một người khác, cư nhiên lại có quan hệ không rõ với Tiêu Ngật. Ông ta không nhớ rõ Tưởng gia đã đắc tội gì với bọn họ, gia tộc này làm việc quá tuyệt tình.

Nhưng những điều này ông ta chỉ nghĩ ở trong lòng, nếu lúc này Tiêu Ngật trở mặt với ông ta, ông ta còn biết ứng phó như thế nào, nhưng vấn đề ở chỗ Tiêu Ngật rất khách khí, nở nụ cười cất giấu lưỡi dao, khiến ông ta không dám thả lỏng chút nào.

“Lão gia gọi điện tới, tìm ngài có việc, bảo ngài nhanh chóng trở về.”

Thủ hạ cho ông ta một bậc thang, Tưởng Trọng biết cuộc điện thoại này căn bản không tồn tại, chỉ là cái cớ để ông ta thoát khỏi cục diện xấu hổ này.

Ông ta nhìn Tiêu Ngật một cái, căm giận rời hỏi cửa nhà Hứa Nặc.

Tưởng Trọng đi xa rồi, nụ cười trên mặt Tiêu Ngật dần biến mất hầu như không còn. Người của Tiêu gia cũng bị anh đuổi đi, Hứa Nặc lui về bên đường kia, chỉ còn một nam một nữ cách một con đường đối diện nhau.

“Tiêu Ngật, anh rốt cuộc là ai?”

Người đàn ông nhẹ nuốt hầu kết, anh đi về phía trước một bước cô gái liền lui về phía sau một bước. Cô trợn tròn mắt, nước mắt dao động trong hốc mắt, đối mặt với bàn tay đang duỗi về phía cô của anh, trốn tránh giống như bị điện giật, để lại cánh tay Tiêu Ngật lơ lửng trong không trung.

Cứ như vậy, anh không thể lau nước mắt cho cô, suy sụp dựa vào tường.

“Anh không phải cố ý muốn gạt em.”

“Nhưng anh vẫn nói dối, anh biết rõ em ghét nhất là điều gì.”

Tiêu Ngật cười khổ, trước mắt chỉ còn lại bóng lưng không hề quay đầu lại của cô, sau đó cửa bị đóng lại thật mạnh, lớp bụi cũ vì chấn động mà rớt xuống dưới.

“Cốc cốc.”

“Hứa Nặc, mở cửa, chúng ta nói chuyện.”

Sau một hồi im lặng thật lâu, cánh cửa rốt cuộc cũng được mở ra, nhưng còn chưa đợi Tiêu Ngật mỉm cười, một bóng đen đã bay ra.

—— là áo ngủ của anh khi ở nơi này.

Hứa Nặc mở cửa chỉ để ném bộ quần áo này ra, rồi lại đóng cửa lại, bên trong truyền ra giọng nói của Hứa lão sư.

Tiêu Ngật tìm nửa ngày trong đống quần áo trên mặt đất, xác nhận không có chiếc vòng cổ kia, trong lòng mới yên tâm một chút.

-

“Nhanh như vậy?”

Tiêu Tuân vốn định buổi tối trở về, không đợi anh ta đi thì em trai dã trở lại.

“Người của Tưởng Trọng đến nhà cô ấy.”

“Cho nên?” Tiêu Tuân đang xắn cổ tay áo, ánh mắt dạo qua một vòng: “Em bị đuổi ra ngoài?”

“Cô ấy đối với em, có chút hiểu lầm.”

Thấy thần sắc Tiêu Ngật ngưng trọng, lời nói đến bên miệng Tiêu Tuân lại nuốt trở về. Anh ta là một người anh trai chu đáo, sẽ không đả kích em trai vào ngay lúc này.

Không mặc áo khoác, Tiêu Tuân nhìn bầu trời, kéo ghế dựa qua ngồi trước mặt Tiêu Ngật.

Anh ta cẩn thận quan sát em trai trong chốc lát, mới phát hiện trên cổ anh thiếu gì đó. “Em đem vòng cổ cho cô ta?”

“Ừm.”

Hứa Nặc không ném vòng cổ lại cho anh, không biết là vì nhất thời không nhớ tới, hay là vì luyến tiếc anh. Anh trằn trọc qua lại giữa hai khả năng này, mỗi lần đều cố gắng thuyết phục bản thân cô cũng nghĩ đến anh. Cứ như vậy, chứng thực hết lần này đến lần khác khiến anh sắp phát điên rồi.

“Em đừng gấp.”

“Vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy các người, có ai dám tiếp cận cô ta nữa chứ?”

Tiêu Ngật trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, một câu của đại ca đã đánh thức anh. Lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, chủ nhân bước chân tư thái nho nhã, ngoại trừ vệt đỏ trước ngực cùng mái tóc chưa khô hiện lên chút ái muội, ánh mắt vẫn thanh triệt thấy đáy như cũ.

“Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?”

Đôi lông mày vừa mới thả lỏng của Tiêu Ngật lại lần nữa cau lại.

Các người không thể quên chuyện này đi sao?

Dưới ánh mắt ngăn lại của Tiêu Tuân, Diệp Tu không hỏi nữa, vừa lúc Tiêu Ngật trở về, Diệp Tu bảo bọn họ ở lại thêm một ngày.

Buổi tối, Diệp Tu hiếm khi buông tha cho A Lê, Tiêu Tinh Thuần không ở đây, trên bàn ăn chỉ có ba người đàn ông.

“Cậu sẽ đáp ứng yêu cầu của Trần Hạo sao?” Tiêu Ngật hơi say, anh ta đong đưa cái ly, xuyên qua chất lỏng màu đỏ tươi mặt mày quỷ quyệt yêu dã. Giữa mày Tiêu Tuân nhíu lại, cầm lấy cái ly đặt ở bên kia.

“Loại người này sẽ cắn cậu một ngụm, loại người mà ngay cả con gái ruột cũng có thể bán được.”

Diệp Tu không tỏ ý kiến, nhưng bà ngoại A Lê ở trong tay Trần Hạo, đó là vướng bận duy nhất của A Lê, nếu không có lão nhân kia, anh căn bản không thèm để ý đến Trần Hạo.

“Đem người đến đây trước rồi nói.”

“Có lẽ ông ta sẽ vạch trần thân phận của cô ấy, cùng cậu cá chết lưới rách.”

Căn cứ theo hình dung của Tiêu Tuân, Diệp Tu tưởng tượng ra một màn kia, trong lòng cảm thấy chán ghét, sau đó thấy buồn nôn. Trần Hạo quả thật rất vô sỉ, ở trong mắt ông ta, A Lê cũng chỉ là vật phẩm tùy ý xử trí.

“Ông ta sẽ không.”

Nghĩ đến đây, Diệp Tu không cho rằng Trần Hạo sẽ làm như vậy.

“Người này đê tiện vô sỉ, nhưng cũng sợ chết, càng coi thường người khác, thì càng quý trọng mạng của mình.”

Tiêu Tuân không nói gì, đồng nghĩa với đồng ý.

Tiêu Ngật bị cướp mất lu rượu đã ghé vào trên bàn, mùi rượu trong nhà ăn rất nồng, hơi thở nam tính cũng rất mạnh, cho nên khi A Lê đi đến chỗ ngoặt đã có thể ngửi được.

“Diệp Tu?”

Diệp Tu chân chính đã ra ngoài, trên người Tiêu Ngật khoác một chiếc áo khoác của anh, trong nhà chỉ có một ngọn đèn mỏng manh, không trách cô sẽ nhìn lầm.

Đến gần mới nhận ra là không phải, da Diệp Tu trắng nõn, nhưng Tiêu Ngật lại không như vậy.

Tiêu Tuân thấy rõ thần sắc biến hóa trong mắt người phụ nữ, từ nóng bỏng đến bình tĩnh. Châm một điếu thuốc, ánh lửa nhảy lên sáng rọi trong tròng mắt đen nhánh.

“A Lê.”

A Lê gật gật đầu với Tiêu Tuân.

“Diệp Tu thích cô.”

Cô hơi nâng mí mắt lên, sau đó ánh mắt chuyển sang một bên..

Tiêu Tuân sẽ không nói những gì mà Diệp Tu không muốn anh ta nói, anh ta đỡ em trai trở lại trên lầu, để lại mặt bàn hỗn độn.

Chờ đến khi âm thanh phía sau hoàn toàn biến mất, A Lê quay đầu lại, hồi tưởng lại từ “Thích” trong miệng Tiêu Tuân.