Chương 19: Người phụ nữ của Diệp Tu

Sau vụ cháy kia, cô gái ở hậu viện đã không thấy tăm hơi. Tưởng Văn Kiệt xem qua bộ dáng của cô, trong lòng cũng không thấy phản cảm.

Cho nên, khi anh ta phát hiện cô gái đã biến mất, hơn nữa căn phòng kia đã ngổn ngang mảnh vỡ, anh ta lập tức ngăn thủ hạ lại, dò hỏi cô gái kia đã đi đâu.

Ánh mắt người đàn ông đảo quanh, đối với lời dò hỏi của anh ta chỉ nói gần nói xa, không hề đề cập tới tung tích của Hứa Nặc.

Nhưng anh ta không nói cũng vô ích, Tưởng Văn Kiệt muốn biết thì nhất định sẽ biết được. Không biết anh ta đã nghe được ở chỗ nào, biết được người phụ nữ ba anh ta mang về có quan hệ không rõ với nhị thiếu gia Tiêu gia, liền khí huyết cuồn cuộn bất tỉnh nhân sự.

Lúc đầu anh ta ái mộ Tiêu Tinh Thuần, nhưng Tiêu Tinh Thuần không thích anh ta, thậm chí liền tên của anh ta cũng không nhớ được. Sau đó bệnh tim của anh ta càng ngày càng nặng, chỉ có thể nghe theo sự phân phó của ba lưu lại con nối dõi cho Tưởng gia, nhưng ngay cả mặt A Lê còn chưa nhìn thấy. Hiện tại lại đến phiên Tiêu Ngật, anh ta không biết mình đã làm sai cái gì, lại luôn gặp xui xẻo, đυ.ng phải một đám điên như vậy.

Chờ đến khi Tưởng Trọng trở về, Tưởng Văn Kiệt chỉ còn lại một hơi tàn, hấp hối cố gắng nắm lấy tay ba mình, móng tay cắm thật sâu vào cành tay Tưởng Trọng.

Tưởng Trọng cứ như vậy nhìn đứa con trai ruột thịt của mình tắt thở trước mặt mình, nhất thời khó có thể tiếp thu, nằm trên giường mấy ngày không thể xuống giường.

Khi tin tức Tưởng Văn Kiệt đã chết truyền tới Tiêu gia, Tiêu Ngật mới vừa tắm rửa xong, áo ngủ quấn quanh thân thể cường tráng, khe rãnh trên ngực kéo sâu vào trong.

Anh ta nhìn về phía nhà Hứa Nặc đến phát ngốc, ẩn ẩn cảm thấy sự tình có liên quan tới mình, đối mặt với sự dò xét của đại ca, anh ta một chút cũng không thấy chột dạ mà quay đầu đi.

“Em không thương hại anh ta, anh ta sống cũng không dễ dàng, nên phải đem cả đời Hứa Nặc cho anh ta?”

“Bằng dươиɠ ѵậŧ không còn dùng được của anh ta?”

Tiêu Tuân cười một chút, “Anh cũng chưa nói là em sai.”

“Cái gì không còn dùng được?”

Một giọng nam trầm thấp ổn trọng vang lên từ cửa sổ sát đất, Tiêu Liệt từ bên ngoài tiến vào, ông mặc bộ đồ ở nhà, ngẩng đầu lên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hai anh em đúng là di truyền từ ông.

“Không có việc gì.”

Khăn lông ở trong tay Tiêu Ngật bị xoắn thành một sợi dây thừng, mỗi lần như vậy, có nghĩa là anh đang phạm lỗi gì đó. Tiêu Tuân phủi phủi quần áo, bước những bước đi ưu nhã đi đến tiểu viện, thay ba hít thở không khí mới mẻ.

Tiêu Ngật sẽ không nói thật với mình, Tiêu Liệt một chút cũng không thấy kinh ngạc. Chỉ là Tiêu Ngật không chủ động nói, cuộc sống của người trưởng thành ông cũng không tiện tham dự.

Nhưng thật ra vừa rồi ông đã nghe lén được một chút, Tiêu Ngật đang tương tư, nhưng cô gái đó lại không chịu nói chuyện với anh.

Ông thừa dịp Tiêu Ngật đang phân cao thấp với chiếc khăn lông, cẩn thận quan sát con trai mình. Dung mạo tương tự ông, bộ ngực cường tráng mà tràn ngập sức lực, mọi thứ tựa hồ đều bình thường, nhưng lại có chỗ nào không đúng.

Nhìn đến một chỗ, ánh mắt ngừng chuyển động, ngực Tiêu Ngật trống trơn, vòng cổ của anh đã không cánh mà bay.

Suy nghĩ đi rất xa, người làm ba vẫn im lặng không nói gì đối với những chuyện đã phân tích ra. Vợ ông ở trên cầu thang xoắn ốc gọi ông, ánh mắt ông lập tức ôn nhu, đem chuyện của con trai ném ra sau đầu.

-

Phía tây Vân thị có một một ngọn đồi nhấp nhô, khi còn nhỏ, Diệp Tu từng cho rằng đó là nơi gần hoàng hôn nhất.

Đi ngang qua nơi này, Diệp Tu cũng không dừng lại, lúc này mới là giữa trưa, anh chỉ nhìn đỉnh núi nheo mắt lại, tưởng tượng buổi tối có lẽ sẽ phát sinh chuyện gì đó.

“Liên lạc với A Lê chưa?”

Khương Thầm từ kính chiếu hậu nhẹ gật đầu với anh, nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho tiểu thư A Lê, cô ấy đang ở hướng này.”

Tưởng Văn Kiệt đã chết, Trần Hạo có lẽ sẽ rất vừa lòng đối với kết quả này, nếu mình dự đoán không tồi, có lẽ ông ta sẽ chủ động liên lạc với A Lê trả bà ngoại cô lại cho cô. Cho nên, khi gặp mặt Trần Hạo, Diệp Tu cố ý đem phương thức liên hệ của A Lê tiết lộ cho ông ta.

Người sẽ liên lụy đến nửa đời sau của cô đã biến mất, vướng bận duy nhất của cô cũng trở lại bên cạnh cô, tối nay xem ra là một khởi đầu không tồi, càng thích hợp để ngắm hoàng hôn.

Quản gia nói với A Lê Diệp Tu muốn gặp cô ở bên ngoài, giống trước đây, cô cho rằng người đàn ông muốn cô làm bạn nữ của mình, trước khi ra cửa cô còn cẩn thận soi gương trang điểm tinh tế một phen.

Khi ra cửa đã là buổi chiều, mùa thu ngày càng ngắn hơn, cho dù đứng dưới ánh nắng, gió lạnh vẫn táp vào mặt.

A Lê ngửa đầu chăm chú nhìn ngọn cây, một chiếc lá phong rơi xuống bên chân cô, cô vô thức nắm cổ áo, vừa bước ra khỏi căn phòng ấm áp, trên lông mi lập tức hình thành một tầng hơi nước mỏng manh.

Xuyên qua ánh mặt trời tạo thành những tia sáng đầy màu sắc dừng dưới đáy mắt, phía sau có người đang thúc giục, cô chớp chớp mắt, đem những hình ảnh không thực tế đó đuổi đi.

Còn một lúc mới đến cảnh mặt trời lặn Diệp Tu nói, đã lâu không ra khỏi cửa, cô vô cùng yêu thích tất cả những phong cảnh bên ngoài. Xe càng đi sâu vào trong núi, xe càng ngày càng ít, khi xung quanh chỉ còn lại tiếng động cơ của bọn họ, A Lê bảo tài xế dừng lại, cô khoác chiếc áo choàng trên người bước vào một mảnh lá rụng.

Ngẫu nhiên có một chiếc xe đi qua bên cạnh, nhưng đều không nghỉ chân ở một con đường hoang vắng như vậy.

Ánh mặt trời ban cho bầu trời phía tây một mảnh xanh thẳm, nhưng rời xa khỏi nơi có ánh sáng, màu xanh xám dần dần dâng lên, như hổ rình mồi mà muốn nuốt chủng cả bầu trời.

Không còn được che chắn, Tưởng Trọng nóng lòng muốn phô bày móng vuốt của mình.

Con trai độc nhất của ông ta đã chết, mình cũng không có năng lực sinh một đứa con chờ nó thành niên nữa. Trong lễ tang, Tưởng Triệu Thành rõ ràng đã đem cán cân nghiêng về phía Trần Hạo, rõ ràng chỉ là một người ngoài, tất cả mọi chuyện đều là do đứa con gái hồng nhan họa thủy kia của ông ta tạo thành.

A Lê tung tăng trên bãi cỏ, áo choàng rũ ở sau người, giống như một con con bướm tò mò.

Tưởng Trọng nhìn chăm chú thân ảnh của cô, đôi mắt gần như đỏ bừng. Chỉ có thủ hạ của ông ta còn giữ lại một tia bình tĩnh, trước sau không chịu kéo chốt an toàn ra.

“Ngài xác định muốn làm như vậy sao? Cô ta hiện tại chính là ——”

Chính là người phụ nữ của Diệp Tu.

Còn chưa nói xong nửa câu đã làm Tưởng Trọng miên man bất định, ông ta từ trong ánh mắt chần chừ của thủ hạ nhìn ra sự kiêng kị, liếc mắt một cái đã hoàn toàn khiến ông ta lửa giận

“Cô ta chính là cái gì? Cô ta chỉ là một đứa con hoang!”

Đoạt lấy khẩu súng đẩy chốt an toàn ra, hướng về phía thân ảnh trắng thuần duy nhất trên khung cảnh lá vàng mà bóp cò.