Chương 17.2: Nhị thiếu gia

Mấy người đang ngồi trên sô pha nói chuyện, phòng khách của Diệp Tu không lớn, bọn họ hút mấy điếu thuốc, làn khói đã tràn ngập bốn phía. A Lê vừa đi ra, chỉ cảm thấy trước mắt bị che một tầng sa.

“Khụ khụ......”

Cô vốn định trực tiếp quay lại, nhưng thanh âm ho khan đã bị Diệp Tu nghe được.

Ánh mắt người đàn ông dao động trước sự xâm nhập của cô, anh lập tức đứng dậy mở cửa sổ ra, vươn tay về phía cô: “Tới.”

A Lê che miệng lại, để che giấu khuôn mặt đỏ lên của mình. Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, cô đi đến trước mặt Diệp Tu, muốn ngồi vào vị trí trống bên cạnh anh, nhưng thân thể cô vừa mới nghiêng về bên kia, đã bị anh trước một bước ôm vào trong lòng, ngồi trên đùi anh.

Tiêu Tuân cùng Tiêu Tinh Thuần đã tới đây vài lần, bọn họ ít nhiều đã quen, nhưng Tiêu Ngật lại là lần đầu tiên gặp mặt, ở trước mặt một người xa lạ như thế, cô vô thức chống cự.

A Lê hơi giãy giụa, nhưng càng phản kháng càng gợi lên tâm phản nghịch của Diệp Tu.

Anh cố ý quay mặt cô qua, “Đây là anh họ thứ hai của anh, Tiêu Ngật.”

“Xin chào.”

Tiêu Ngật xua xua tay về phía cô, khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua có vẻ dễ ở chung hơn so với Diệp Tu cùng Tiêu Tuân. Nhưng ý niệm này chỉ là thoảng qua, người nhà của Diệp Tu sẽ không thật sự ôn hòa, ngay cả hai cô em gái luôn nói chuyện nhẹ nhàng cũng vậy.

Tiêu Ngật thu hồi ánh mắt, anh ta có thói quen, khi hồi tưởng sẽ sờ vào mặt dây chuyền của mình.

Anh ta đã đưa vòng cổ cho Hứa Nặc, nhưng thói quen này nhất thời không thay đổi được. Sờ vào xương quai xanh lại không sờ được gì, ánh mắt mới tập trung lại trên người mấy người kia.

Thật ra trong lòng Tiêu Ngật có vài phần cảm kích A Lê, nếu không phải cô muốn tìm bà ngoại, anh ta sẽ không đến Tưởng gia, cũng sẽ không nhìn thấy Hứa Nặc ở nơi đó.

“Mấy ngày nay anh làm gì vậy?”

Diệp Tu ôm ấp A Lê, tiếp tục hỏi Tiêu Ngật. Bóng hình xinh đẹp trước mắt Tiêu Ngật còn chưa tiêu tán đi theo hồi ức, lại bị những lời này của Diệp Tu mang về đến căn phòng nhỏ tràn đầy mùi mực kia.

“Có chút việc riêng, tối nay tôi còn phải đi nữa.”

Cũng may có mỹ nhân trong ngực, lực chú ý của Diệp Tu hoàn toàn không đặt trên người bọn họ, không nhìn thấy ánh mắt hai anh em song sinh chạm nhau. Tiêu Tuân lắc lắc đầu, đốt ngón tay thon dài có tiết tấu gõ lên tay vịn. Anh ta tạm thời thở dài, đứng ở đẳng cấp thánh nhân, có tư cách bễ nghễ coi thường đám phàm phu tục tử trầm mê nữ sắc kia.

-

Trong cửa hàng đối diện nhà Hứa Nặc có thêm hai người trẻ tuổi, bọn họ cầm một chai nước khoáng gần như không động vào, ánh mắt nhìn như tùy ý nhưng thật ra đang nhìn chằm chằm vào cửa gỗ Hứa gia.

Tiêu Ngật nói rất nghiêm túc, nhất định phải bảo vệ tốt người ở nơi này, cho nên khi xe của Tưởng gia dừng lại, bọn họ lập tức đi tới phía trước.

Bộ âu phục đen có hoa văn tối màu, trên sợi tơ mơ hồ phản chiếu một con chim, khi người di chuyển, con chim này cũng không ngừng thay đổi ánh sáng.

Sắc mặt người Tưởng gia trầm xuống, biết rằng đã gặp phải khó khăn.

Từ lần trước vứt bỏ mặt mũi của Tưởng Trọng, Tiêu gia đã một mực đối nghịch với bọn họ, hiện tại ngay cả mảnh đất đã sớm xem trọng cũng muốn tới đây đoạt đi. Nhưng khi nghĩ tới hai con mắt đẫm máu kia, trong lòng bọn họ ít nhiều vẫn kiêng kị, bọn họ chỉ ra ngoài kiếm cơm mà thôi, không cần phả bỏ mạng.

Tưởng Trọng từ khi phái mấy người này đi đã thấy bất an, mí mắt ông ta giật giật, cũng đi tới nơi này. Nhìn thấy hai người này ở trước cửa nhà Hứa Nặc, trong lòng lập tức sinh ra một cổ tà hỏa.

Bọn họ không lay chuyển được Tưởng Trọng, người hai bên giằng co, Hứa Nặc ngủ trưa tỉnh lại, ra mở cửa, váy lụa tỏa ra mùi sách và mực thoang thoảng.

“Đưa cô ta về cho tôi.”

Sau khi biết Hứa Nặc chạy về nhà, Tưởng Trọng đã không tính để cô gả cho con trai mình nữa, nhưng vẫn phải cho chút giáo huấn mới có thể lấy lại mặt mũi.

“Ông muốn mang ai đi?”

Một bàn tay đem Hứa Nặc kéo vào trong lòng, người đàn ông trẻ tuổi ánh mắt sắc bén đột nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, thanh âm như gió lạnh lùa vào vạt áo.

Tưởng Trọng kinh ngạc, đây không phải là Tiêu Ngật sao.

Hứa Nặc tiến vào một mảnh cứng cỏi ấm áp, chiếc vòng cổ của cô bay ra khỏi cổ áo, trong không trung vẽ ra một độ cong xinh đẹp. Người của Tiêu gia hít hà một hơi, cô đang muốn hỏi Tiêu Ngật đây là có chuyện gì, liền nghe được bọn họ gọi anh.

“Nhị thiếu gia.”