Chương 21.1: Còn có quần, cũng cởi

Cửa sổ sát đất thật lớn, nằm trên giường chỉ có thể nhìn thấy một mảng trời nhỏ. Đứng lên, ngắm nhìn toà nhà nhỏ bé dưới chân bạn, giống như thiên thần đang liếc nhìn trần thế.

Lúc này, mặt trời lặn ở ngọn núi phía tây, bầu trời xanh thẳm dần dần tràn ngập tia sáng.

A Lê nhìn về phía chân trời đến phát ngốc. Nhìn chằm chằm vào nơi sáng chói hồi lâu, cô buông bỏ mọi thứ, hoàn toàn mất đi quan niệm thời gian, chỉ có mái tóc bên tai không ngừng bị gió thổi bay, chứng minh đây không phải một bức họa tĩnh lặng.

Diệp Tu nằm trên giường ở phía sau cách cô vài bước, từ đầu đến cuối anh cũng không ngủ, A Lê ngồi bao lâu anh liền nhìn cô bấy lâu.

Anh hiểu rõ lúc trước A Lê trao thân cho anh chỉ là vì không muốn trở lại Tưởng gia, không muốn trở thành vật hi sinh cho Tưởng Văn Kiệt. Cô không có dã tâm, thậm chí cố tình lảng tránh xuất hiện cùng anh trong trường hợp công khai, tất cả điều này đều chứng minh, từ khi bắt đầu cô đã không muốn thật sự trở thành người phụ nữ của anh, tùy thời đều có thể rời đi.

Anh đã gặp qua rất nhiều tình nhân, không có một ai không muốn có một danh phận, hoặc là sinh một đứa bé để ổn định địa vị của mình. Nhưng A Lê hoàn toàn ngược lại, đây cũng là điều khiến anh đau đầu nhất.

Hiện tại Tưởng Văn Kiệt đã chết, cô dường như không còn cần phải ở lại bên cạnh anh nữa, cho nên lễ tang đã qua mấy ngày, anh cũng không dám đem tin tức này nói cho cô biết.

Nếu không phải lấy lý do “Bị thương”, có lẽ anh sẽ đem chuyện này vĩnh viễn giấu ở trong lòng không nói ra.

Thời gian của anh không nhiều, A Lê phải yêu mình.

Một người không hề có tâm sự, một người lại đầy bụng tâm sự.

Ánh mặt trời mờ dần, Diệp Tu ngồi dậy, nhẹ nhàng khụ một tiếng xem như kêu cô.

Đáy mắt bình tĩnh của cô gái hiện lên vài gợn song, cô lập tức đi tới xem anh, còn xem xét trán anh, sợ anh phát sốt.

Còn tốt, cũng không sốt.

“Đỡ anh đến bên cửa sổ đi.”

A Lê không biết Diệp Tu muốn làm gì, nhưng lời anh nói cô không muốn làm trái, làm theo lời anh đỡ người đàn ông đến trước cửa sổ sát đất ngồi xuống. Không chỉ vậy, còn đặt một chiếc đệm trên thảm, để anh ngồi thoải mái hơn.

Động tác nhỏ của cô không thể thoát khỏi sự chú ý của người đàn ông, ánh mắt nhìn sườn mặt người phụ nữ dưới hoàng hôn đột nhiên trở nên nóng rực.

“Đây cũng là nhà của anh sao?”

“Không phải, là của ông ngoại anh, nơi này ngắm hoàng hôn rất đẹp.”

A Lê chỉ vào một nơi bị ánh nắng chiếu đến mơ hồ, chính cô cũng không xác định, chỉ là mơ hồ cảm giác nơi đó trông như vậy.

“Chỗ kia, hình như là nơi đó, em và bà ngoại từng ở chỗ đó.”

Cô không phát hiện cánh tay Diệp Tu ôm cô nắm chặt lại, sau đó nói: “Khi mới rời khỏi Tưởng gia, ở hậu viện có một cây bạch quả, khi đó em còn nhỉ, còn khắc chữ lên trên đó, nhưng hiện tại có lẽ đã sớm không còn nữa.”

“Nơi đó cũng có một cây, ở ngay phía sau.”

Diệp Tu nhắm mắt lại, ánh chiều tà che khuất khuôn mặt tuấn tú không thể khống chế mà ửng đỏ, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Quá trình thưởng thức mặt trời lặn, giống như nhìn chằm chằm vào một ngọn lửa từ lúc châm lửa đến khi lụi tàn. Dù biết kết cục sẽ gây thất vọng, nhưng vẫn luyến tiếc buông bỏ nó.

Chờ khi A Lê quay đầu lại, cô nhìn thấy là một ánh mắt mãnh liệt của Diệp Tu, khác với những gì từng thấy trước mặt người khác, ánh mắt anh tuy óng rực, nhưng lại trong sáng hơn bao giờ hết.

Trong lúc hoảng hốt, ánh mắt anh đã trở về hiện thực, trêu chọc vài cái trong ký ức sâu thẳm của cô. Sau đó, người đàn ông lặng lẽ ôm lấy bả vai cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn làn da lộ ra ngoài của cô.