Chương 20: Diễn kịch

“Pằng!”

A Lê ngã trên mặt đất, viên đạn sượt qua áo khoác của cô, một ánh lửa màu cam bốc cháy trên cánh tay cô.

Những tia lửa nhảy lên thắp sáng đôi mắt kinh hãi, cô dựa vào gốc cây, vỗ vài cái dập tắt ngọn lửa.

Ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ, khiến họng súng của Tưởng Trọng hơi lệch khỏi quỹ đạo khi nổ súng. Ông ta nhìn thấy A Lê ngã xuống thì vô cùng hưng phấn, nhưng ngay sau đó cô lại đứng dậy, được những người khác che chở trở lại trong xe.

Cô dường như không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, mặc dù bị thương nhưng cũng không trúng chỗ hiểm.

“Đáng chết.”

Ông ta ôm đầu, bảo người điều khiển cũng che đầu lại, chiếc xe chở người phụ nữ tiếp tục tăng tốc về phía tây, con đường yên tĩnh kéo dài chấn động bởi tiếng môtơ, thỉnh thoảng có tiếng đạn gào thét bay đến.

“Bọn họ là, người nào?”

A Lê kinh hồn chưa định, cô mơ hồ đoán được, dù sao thì ngoại trừ người của Tưởng gia, thì không có ai hận cô đến tận xương tuỷ như vậy, mạo hiểm đắc tội với Diệp Tu mà tới gϊếŧ cô.

Người phía trước lắc lắc đầu, “Ngài ngồi yên, tôi đã liên lạc với thiếu gia rồi.”

Trước khi nhận được điện thoại Diệp Tu cũng đang tới đây. Sau khi cúp điện thoại, độ ấm trong xe đột nhiên giảm xuống. Khương Thầm nhìn người đàn ông, trong lòng trầm xuống, yên lặng dẫm chân ga hết cỡ.

Lái xe giữa hai ngọn núi, tầm nhìn rộng mở thông suốt. Diệp Tu nheo đôi mắt thon dài lại, trên đuôi mắt che kín ánh mặt trời, toả ra ánh hào quang giống như kim cương.

Anh rút súng ra lên đạn, bên tai đã có tiếng súng mơ hồ. Nhưng tiếng gió gào thét quá mãnh liệt, anh nhất thời không thể phán đoán được nó đến từ đâu.

Mỗi giây trôi qua giống như một năm, may mà con đường kéo dài trên đồng bằng không có lan can bảo hộ, anh bảo Khương Thầm cho xe đi ra bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống bóng dáng đang dần tới gần.

“Phu nhân ra ngoài từ khi nào?”

“Phu nhân.” Nhưng thời gian cấp bách, tất cả mọi người đều xem nhẹ xưng hô Diệp Tu dành cho A Lê.

“Vừa mới đi sau giữa trưa.”

Thời gian không sai biệt lắm, Diệp Tu tập trung ngừng thở, ánh mắt theo bóng dáng chuyển động, tóc ngắn xoã xuống đuôi mắt sắc bén.

Với một tiếng trầm vang, viên đạn nóng rực xé toạc không khí lạnh lẽo, ngọn lửa ấn giấu thẳng tắp bắn về phía khoang xe.

“Bang!”

Hơi ấm bắn tung toé trên mặt khiến Tưởng Trọng thanh tỉnh vài phần, ông ta run rẩy mà nhìn về khoang xe phía sau, máu tươi nhiễm đỏ áo sơ mi, trên đầu bị thay thế bằng một vệt máu đỏ trắng xen kẽ.

Nếu không phải vừa rồi ông ta khăng khăng đổi vị trí với tài xế, thì lúc này thứ nhìn thấy chính là óc của ông ta.

“Không cần đuổi theo, chúng ta đi.”

Thừa dịp Tưởng Trọng quay đầu xe, Diệp Tu một lần nữa trở lại con đường chính. Tầm mắt cô gái đang hoảng sợ khó yên vào khoảnh khắc nhìn thấy anh liền trở nên mơ hồ.

Diệp Tu nhìn thân hình nhỏ bé chạy như bay về phía mình, sự sắc bén trong mắt lập tức tiêu tán, thay vào đó, là một mảnh ôn nhu sâu không thấy đáy.

Tưởng Trọng đã sớm biết Diệp Tu giấu người đi, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy một màn như vậy, ông ta vẫn tức giận không nhẹ.

Ông ta không màng thủ hạ khuyên can khăng khăng cầm súng nhắm về phía hai người đang ôm nhau, Diệp Tu đầu tiên là nghe thấy tiếng súng, ngay sau đó, giảo hoạt cùng với viên đạn hiện lên trong mắt.

Anh chỉ hơi xoay người lại, cùng cô ngã trên mặt đất, cố tình để viên đạn xẹt qua cánh tay mình, khi cô nhìn phía mình, lại làm bộ làm tịch nhắm hai mắt lại.

-

A Lê ôm lấy Diệp Tu đang bị thương, hoảng loạn nhìn xung quanh, nôn nóng cầu cứu nhưng không thể phát ra âm thanh gì.

Khương Thầm nhất thời nghi hoặc, một là vì Diệp Tu lại không tránh được một đòn đánh lén như vậy, hai là vì viên đạn chỉ sượt qua da thịt, không đến nỗi phải hôn mê bất tỉnh.

Nhưng anh ta không nói ra. Khương Thầm đỡ Diệp Tu lên trên xe, lúc chuẩn bị rời khỏi tay bị siết chặt, sau đó anh ta nhìn thấy đôi mắt nheo lại của Diệp Tu rất rõ ràng trong sự hoảng loạn xung quanh, đột nhiên hiểu ra ý của anh.

Khương Thầm vừa lái xe vừa thấy bất đắc dĩ, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện Diệp Tu bị thương rất kỳ quặc, chỉ có một mình A Lê khóc sướt mướt, nội tâm tràn ngập áy náy cùng bất an.

Diệp Tu co bởi vậy mà căm ghét mình hay không, oán cô không biết nặng nhẹ mà chạy về phía anh hay không. Đồng thời lại cảm thấy rất có lỗi với Diệp Tu, cô chẳng qua chỉ là bạn giường anh nuôi dưỡng, lại khiến anh vì mình mà rơi vào nguy hiểm.

Ngôi nhà nhỏ ở đỉnh núi, có thể bao quát hầu hết phong cảnh của Vân thị vào đáy mắt.

A Lê chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, đã bị một câu của bác sĩ làm cho rối rắm.

Diễn phải diễn cho đủ, lý do thoái thác này là Khương Thầm bảo ông ta nói, ngay cả chính bác sĩ cũng không hiểu, Diệp Tu rõ ràng chỉ bị thương rất nhẹ mà thôi.

Tất cả mọi người đều tàn nhẫn mà lừa gạt cô gái nhỏ đơn thuần này, Diệp Tu đang “Hôn mê” thừa dịp A Lê che mặt rơi lệ mà xua xua tay về phía cửa, Khương Thầm ngầm hiểu, đóng cửa lại cho bọn họ ở cùng nhau.

A Lê vẫn chưa cảm thấy có gì bất ổn trong khung cảnh đột nhiên yên tĩnh này, hiện tại cô một lòng một dạ tập trung vào cánh tay không ngừng chảy máu của Diệp Tu.

Nhưng không thể nhìn kỹ, nhìn kỹ sẽ phát hiện chỉ có một lớp bên ngoài.

“A Lê.”

Giọng nam suy yếu làm tiếng khóc ngừng lại chốc lát, cô bổ nhào vào mép giường, cẩn thận xem xét khuôn mặt người đàn ông, bàn tay nhỏ run rẩy dán lên mặt anh.

“Anh đỡ hơn chưa?”

Vừa rồi bác sĩ nói hai ngày này Diệp Tu phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, cô biết anh rất bận, như đã hạ quyết tâm rất lớn, thật cẩn thận nói cho anh “Tin dữ” này.

“Bác sĩ nói, anh phải nghỉ ngơi, có làm chậm trễ chuyện của anh không?”

Cô gái rũ mắt xuống, đáy mắt tràn ngập sự tự trách.

“Đều do em, không nên xuống xe.”

Diệp Tu lắc lắc đầu, muốn ôm A Lê vào trong lòng . Tay nâng được một nửa mới phát hiện tay này là cánh tay bị thương, nhanh chóng đổi tay khác ôm cô.

“Kể cả em không xuống xe, ông ta cũng sẽ động thủ, chuyện này không liên quan đến em.”

“Chẳng qua.” Diệp Tu nhìn vào cánh tay mình, khuôn mặt thanh tuấn lộ ra chút phiền muộn.

“Anh không thể để quá nhiều người biết anh bị thương, mấy ngày nay, có lẽ phải để một mình em chăm sóc anh rồi.”