Chương 2.2: Tình địch

Ba người nhân viên khiêng một chiếc ghế sofa vào trong, A Lê rất kinh ngạc, đây rõ ràng là sô pha ở trong nhà bọn họ, một cái chân còn bị cô không cẩn thận làm xước sơn.

“Sau này em ở đây, Trần Hạo sẽ không tìm thấy em.”

Người đàn ông hôn lêи đỉиɦ đầu cô, trong lòng A Lê cảm thấy chua xót. Cô nhịn xuống hơi nóng ở hốc mắt, muốn xoay người ôm lấy anh nhưng lại áp xuống.

Vân Lê.

Bảo vệ tốt điểm mấu chốt của cô đi.

-

Trần Hạo rất coi trọng cuộc gặp mặt này, nói chuyện với Diệp Cảnh Đình nửa giờ cũng không nhắc tới A Lê. Cho đến khi Diệp Tu khoan thai tới muộn, ông ta mới nhớ ra mình tới đón “Cháu gái” về nhà.

“Diệp thiếu gia.”

Trần Hạo đi qua bắt tay với anh, Diệp Tu nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, nhẹ nhàng nắm lấy, rồi ngồi xuống bên cạnh ba anh, hai ngón tay vẫn luôn xoa vào nhau.

Đi theo Trần Hạo tới đây còn một người đàn ông có khuôn mặt rất trắng trẻo, anh ta trắng đến có chút quá mức, đó là cháu trai của vợ Trần Hạo, cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của A Lê.

Thân thích cùng thân thích, thân càng thêm thân. Chỉ tiếc Tưởng Văn Kiệt là kẻ sắp chết thẳng cẳng, với chút hơi tàn sót lại này mà muốn cưới A Lê về nhà, chưa kịp hưởng thụ một phần vạn sự quyến rũ của cô đã quy tiên rồi.

Diệp Tu mang theo nụ cười nhạt nhẽo, nhưng ý nghĩ ác độc lại ấu trĩ, không hề bộc lộ ra ngoài.

Trước đó Tưởng Văn Kiệt đã nghe nói vị hôn thê của mình ở Diệp gia, còn có một vài tin đồn nói cô vẫn luôn ở bên Diệp Tu. Nhưng tin đồn linh tinh không thể coi là thật được, huống chi đối phương là Diệp gia, anh ta không thoải mái, cũng chỉ có thể ngậm cục bồ hòn này.

“Chúng tôi tới đón A Lê về nhà.”

Tưởng Văn Kiệt cũng khá phản nghịch, trước khi anh ta đến còn cố ý lấy tấm thiệp mời, tự tay viết ba tấm, một tấm cho vợ chồng Diệp Cảnh Đình, hai tấm còn lại cho Diệp Tu và Diệp Vi Dạng.

Bọn họ có tới hay không anh ta không biết, nhưng anh ta thấy khó chịu khi vị hôn thê của mình có tin đồn ái muội với Diệp Tu.

Nhưng Diệp Cảnh Đình và Tô Thanh Nhiễm hiển nhiên không biết về những chuyện này, cũng không ai dám đem những lời đồn này truyền tới tai bọn họ, chỉ cho rằng Tưởng Văn Kiệt đang khách khí, dù sao bọn họ cũng sẽ không đi.

“Diệp Tu, A Lê đâu?”

Diệp Tu dang tay ra, trả lời ba mẹ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tưởng Văn Kiệt.

“Không biết, con đã hai ngày không gặp cô ấy rồi.”

“Cái gì?”

Ngữ khí của Tưởng Văn Kiệt có chút kích động, Trần Hạo đè anh ta xuống, ngược lại xin lỗi với Diệp Tu.

“Xin lỗi Diệp thiếu gia, xin hỏi cháu gái của tôi đi đâu vậy?”

“Tôi không rõ lắm, cháu gái ông là khách nhà tôi, không phải phạm nhân trong nhà tôi, cô ấy có thể tự do ra vào, muốn đi nơi nào không ai ngăn cản cô ấy, không muốn rời đi cũng không ai đuổi cô ấy đi.”

Nụ cười của Trần Hạo lập tức đông cứng lại, ông ta cảm thấy lời nói của Diệp Tu có ẩn ý, còn như có chút địch ý.

Nhưng Diệp Tu tại sao lại như vậy? Nhưng chăm chú nhìn vào đôi mắt vân đạm phong khinh kia lại cảm thấy không giống.

Trên đường trở về, Trần Hạo đang nhắm mắt dưỡng thần, thì đột nhiên phanh gấp một cái, Tưởng Văn Kiệt vốn đang lái xe phía trước đột nhiên dừng lại giữa đường, người đàn ông ốm yếu kia xuống xe nhìn chằm chằm vào ông ta, trong mắt tràn đầy tia lửa.

“Chú, A Lê là chú thả đi?”