Chương 3: Câu dẫn anh

“Thả đi? Ta thả đi cái gì, ta cũng chưa nhìn thấy nó!”

Đối cái đứa con gái hoang này, Trần Hạo đã mấy năm không gặp, lần trước nhìn thấy cũng là khi người phụ nữ kia chết, dựa vào chút tình cảm sót lại mà làm tang sự.

Ông ta và A Lê gần như không có chút tình cảm nào, nếu không phải cần chỗ đứng của cô ở Tưởng gia, có lẽ ông ta sẽ không gọi cô về. Cho nên trước mắt nghe lời chỉ trích vô cớ của Tưởng Văn Kiệt, Trần Hạo ngoại trừ tức giận còn thật sự thấy oan uổng.

Tưởng Văn Kiệt nhìn bộ dáng này của Trần Hạo không giống đang giả vờ. Anh ta không ngừng ho khan, người xung quanh khuyên anh ta nguôi giận, nên tạm thời gác lại việc này.

Người đàn ông một lần nữa được đỡ trở lại xe, sau khi xe đi một quãng dài, Trần Hạo mới nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, chửi câu “Đen đủi”, quãng đường còn lại xe lái rất nhanh.

Tưởng Văn Kiệt về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là nói với ba về chuyện hôm nay ở Diệp gia, Tưởng Trọng nhéo chuỗi hạt trong tay, mùi đàn hương không thể lấn át được mùi múi tanh trên người.

Tưởng Trọng trước đó cũng đã hỏi thăm tung tích của A Lê, nhưng Diệp gia tường đồng vách sắt, một con ruồi cũng không vào được, cho dù vào được cũng không nhất định có thể trở về, ông ta không thể hỏi được gì.

Sau khi dỗ dành con trai rời đi, người ông ta phái đi vừa lúc đi ngang qua Tưởng Văn Kiệt. Người nọ đi vào thư phòng, lấy điện thoại ra, trên màn hình là một bức ảnh chụp từ xa.

“Cái này để làm gì?”

Người đàn ông ở phía xa gần như không thấy rõ, sắc mặt người nọ có chút mất tự nhiên mà trả lời: “Diệp Tu đang chuyển nhà, anh ta đột nhiên chuyển gần hết tất cả đồ đạc trong nhà đến Thanh thị.”

Thanh thị cùng là địa bàn của Diệp gia, nhưng chuyển nhà vào lúc này quả thật làm người ta suy nghĩ lung tung. Nhưng có một điều khiến Tưởng Trọng luôn thấy khó hiểu, đều nói gia phong Diệp gia nghiêm khắc, thân ở hồng trần lại không nhiễm dơ bẩn ô uế. Chuyện Diệp Tu kim ốc tàng kiều đã truyền đi khắp nơi, mặc dù là trong phạm vi nhỏ, nhưng vợ chồng Diệp gia cũng không thể không biết được.

Nhưng nếu bọn họ đã biết, sao lại để con trai dâʍ ɭσạи như vậy, hoặc là nói những người này thật sự cẩn thận đến mức, một chút chuyện cũng không để Diệp gia nghe được?

-

A Lê ngồi ở mép giường, đây là thói quen của cô, mặc kệ là Vân thị hay là Thanh thị, dù sao cũng là một bầu trời, cửa sổ có kiểu dáng hơi khác, một ô vuông nhô ra ngoài, được bọc trong một lớp lụa vàng mềm mại, đều là cái l*иg của cô.

Mùa thu ở Thanh thị đặc biệt ngắn, giống như trong trí nhớ của cô. Không giống Mexico khắp nơi đều là cát vàng, nóng bức khô hạn vĩnh viễn không có hi vọng.

Một tháng trước ——

Trong hầm không thông gió tràn ngập các loại mùi vị, A Lê hoài nghi nơi này có thi thể của động vật nào đó, đầu óc choáng váng gần như sắp ngất xỉu.

Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân đã lâu, tim cô ngừng đập một giây, bắt đầu hoài niệm sự yên lặng vừa rồi.

Một bóng người cao lớn vọt xuống dưới, cô cho rằng mình sắp chết, nhưng mũi đao lao tới chỉ cắt đứt dây thừng trên tay cô.

Cũng không phải đồng lõa của ai đó, mà là một người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt tuấn tú gần như yêu dã. Anh nhìn qua chỉ mới đầu hai mươi, mặt mày lại sớm mất đi sự ngây ngô.

Cô nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, người đàn ông nhận thấy nên cũng nhìn lại cô.

“Anh...... Cảm ơn anh.”

Tầng hầm quá tối, có lẽ là ảo giác, cô nói xong thế nhưng cảm thấy ánh mắt người đàn ông không còn sáng ngời nữa.

“Đừng đi loạn.”

A Lê từ lời nói của những người bên cạnh người đàn ông nghe ra bọn họ là ai, cô đã nghe qua về Diệp gia, đột nhiên thấy tò mò về người đàn ông trẻ tuổi này.

Diệp Tu là tới tìm Diệp Vi Dạng, theo lý thuyết loại người này không thích xen vào việc của người khác, nhưng hiện tại anh không chỉ cứu cô, còn chuẩn bị mang theo cái gánh nặng là cô này.

Trên đường trở về, cô và Diệp Tu ngồi chung một xe, người đàn ông nhìn về phía tây, ánh mắt hơi mỏi mệt, anh nhéo nhéo giữa mày, cổ áo rộng mở toả ra mùi thực vật đắng ngắt.

Ngày hôm sau cô không gặp được Diệp Tu, nghe người ta nói Diệp Vi Dạng còn chưa tìm được. Gặp lại Diệp Tu là bữa sáng ngày thứ ba, cô đã rất lâu không ăn bánh bao nhỏ, trước kia chỉ có bà ngoại làm món đó. Mới vừa cắn một miếng đã bị sặc.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, nhét vào trong tay cô một ly nước ấm.

“Thích ăn bánh bao? Ngày mai vẫn có thể ăn, đừng để mình sặc chết.”

Cô gái có chút thẹn thùng, uống nửa ly nước, trong mắt để lại chút hơi ẩm ướt nóng.

Cô kéo ghế cho Diệp Tu trước khi anh ngồi xuống, giống như tiểu nha hoàn đứng bên cạnh.

Đây là ngày thứ ba cô ở bên cạnh Diệp Tu, người đàn ông này còn khá ôn hòa, cũng không ỷ vào thân phận của mình mà phóng túng quái đản. Cô mím môi, ánh mắt thăm tiến vào cổ áo sơ mi của anh.

Sau bữa sáng, Diệp Tu lại mang theo một đám người đi ra ngoài, A Lê canh giữ chống cằm ở bên cửa sổ.

Cô cảm kích sự yên bình này, nghĩ đến cả đời mình, cũng chưa tìm được một ngày nhẹ nhàng như hôm nay.

Cho đến khi con đường đã trở nên đen nhánh xuất hiện một dãy đèn xe.

Thừa dịp tất cả mọi người đang bận nghênh đón Diệp Tu, cô tắm rửa xong, nhìn thân thể trần trịu của mình ở trong gương một lúc, cười tự giễu, rồi khoác áo tắm mỏng manh trốn vào phòng ngủ của Diệp Tu.

Người đàn ông đẩy cửa ra liền ngửi được một mùi hương thanh nhã, ngọn nguồn tràn ra mùi hương chính là chỗ phồng lên trên chiếc giường không ngừng phập phồng kia.

Anh lập tức biết được bên trong là ai, dù sao ngoại trừ cô, sẽ không có một ai hiểu về anh mà lại lớn mật như vậy. Những năm gần đây anh đã có vô số giấc mộng xuân với cô, nhưng không có giấc mộng nào khiến anh phấn chấn như vậy.

Máu toàn thân đều dồn đến giữa hai chân, anh kéo nút thắt cùng dây lưng ra, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn run rẩy đi đến mép giường.

A Lê cố ý lưu lại mùi sữa tắm trên làn da, cô nghe thấy tiếng Diệp Tu đi vào, ở trong chăn kéo áo tắm dài xuống. Khi Diệp Tu xốc chăn lên, bên trong là một mỹ nhân trơn bóng.

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực edit truyện và hoàn thành truyện nha