Chương 2.1: Tình địch

“Thiếu gia, nếu bị Tưởng gia phát hiện A Lê tiểu thư ở chỗ này, có thể khiến tiên sinh và phu nhân cũng biết không?”

Trợ thủ của Diệp Tu, Khương Thầm, anh ta lo lắng không phải không có lý. Gia phong của Diệp gia cực kỳ nghiêm khắc, nếu biết thiếu gia nuôi chim hoàng yến, sợ là người thừa kế sẽ trực tiếp biến thành Vi Dạng tiểu thư.

“Không sao.”

Diệp Tu rũ mắt, con chim hoàng oanh trong l*иg sắt cất tiếng hót, cố gắng lắc lư bộ lông xinh đẹp về phía chủ nhân. Anh trêu đùa một lúc, bỗng ánh mắt liếc thấy bóng dáng trên cầu thang.

“Tới đây.”

Anh vươn tay về phía A Lê, Khương Thầm liền sáng suốt nhận ra rồi rời khỏi căn nhà.

Cả phòng khách chỉ còn lại hai người Diệp Tu và A Lê, người phụ nữ hiểu ý liền rúc vào trong lòng anh, ôm cổ anh làm nũng.

“Diệp Tu, Tưởng gia......”

Hai chữ này cho dù đã nhiều năm vẫn khiến cô đau lòng, cô vĩnh viễn không thể quên được bộ dáng chật vật của cô và mẹ khi bị bọn họ đuổi đi, hiện giờ nỗi khuất nhục bị gợi lại chỉ bằng một lời thoáng qua.

“Em không muốn trở lại bên cạnh ba em.”

“Em cứ ở lại đây, không cần đi đâu cả.”

Diệp Tu nâng cằm cô lên, hai người hôn nhau. Nhiệt độ trong phòng tăng cao, A Lê cởi bỏ dây lưng của Diệp Tu, cúi đầu ngậm lấy thứ đã ngẩng cao đầu rồi nhẹ nhàng liếʍ láp, nhưng sau vài lần đã bị Diệp Tu túm lên.

Loại chuyện này thật sự rất sướиɠ, so với việc anh dùng tay mình giải quyết thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng cuối cùng anh vẫn đau lòng cô, cho nên nhẹ nhàng lau đi vết nước trong suốt bên miệng cô, kìn nén du͙© vọиɠ rồi kéo khoá quần lên.

“Em thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài.”

Anh vỗ vỗ mông A Lê, người phụ nữ lên lầu thay quần áo. Chiếc váy đỏ kết hợp với màu đen, so với làn da tái nhợt, trông giống như màu máu của cô.

Diệp Tu dựa vào cửa, trên bàn trang điểm có một đống đồ, cô cầm một thỏi son môi nhẹ nhàng thoa một vòng trên môi.

“Chúng ta đi đâu?”

“Đi gặp Dạng Dạng.”

Diệp Vi Dạng, A Lê đã một thời gian không gặp cô ấy, lúc trước ở Mexico là cô ấy đã cứu mình.

Nửa đường, Diệp Tu ngừng lại ở cửa hàng đồ chơi, chuẩn bị một vài món quà cho đứa cháu chưa chào đời.

Diệp Vi Dạng cũng không thấy kinh ngạc khi anh trai và A Lê cùng nhau đến, bởi vì ở bên ngoài hiện tại A Lê đang được Diệp Tu bảo vệ, chuyện này ba mẹ cũng ngầm đồng ý, không ai nhìn ra tư tình của bọn họ.

“Anh, ba nói bác của A Lê đã trở về, cô ấy có thể về nhà rồi.”

Ánh mắt Diệp Tu khẽ động, ánh mắt thâm sâu hơn vài phần, nhưng rất nhanh đã giấu đi, ôm khuôn mặt của em gái, vẫn là một anh trai ôn nhu.

“Đã biết, được mấy ngày rồi.”

Bề ngoài, Trần Hạo là bác của A Lê, trước đây ông ta không ở nhà, thân phận đáng xấu hổ của A Lê, mẹ của Diệp Tu đau lòng cho cô gái này này, sợ không ai bảo vệ cô sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chậm chạp không để cô đi. Hiện tại Trần Hạo đã trở về, họ cũng không có lý do để giữ mãi đứa cháu gái này của nhà người ta được, huống chi Trần Hạo đã liên hệ với Diệp gia vài lần rồi.

Trình Hoán không có ở nhà, Diệp Tu cố ý chọn thời gian này để tới đây, tính toán trước khi người đàn ông kia trở về sẽ đứng dậy rời đi. Nhưng khi đi đến cửa, hai người vẫn đυ.ng mặt nhau, bọn họ trừng mắt với đối phương, cũng may A Lê cười hì hì hóa giải cục diện bế tắc.

Thời gian đã là buổi chiều, A Lê tưởng rằng bọn họ sẽ trở về, bởi vì gần như mỗi buổi chiều Diệp Tu đều sẽ làm một lần, nghĩ đến đây giữa hai chân cô liền căng chặt.

Mà Diệp Tu nhìn chăm chú về phía trước, không hề biết suy nghĩ của A Lê.

Xe chạy thẳng về phía thành phố bên cạnh, chờ khi cô tỉnh lại, trước mắt lại là một ngôi nhà mới, xung quanh có mấy chiếc xe lớn đang đậu, nơi này tuy rằng hẻo lánh nhưng có rất nhiều người.