Chương 17.1: Nhị thiếu gia

Lời tiên tri ngày đó đã thành sự thật, Tiêu Ngật thật sự chọc phải một người phụ nữ. Việc này không nằm trong tầm quản lý của Tiêu Tuân, chỉ cần anh ta không phá vỡ gia quy, tùy anh ta muốn làm gì thì làm. Nhưng với tư cách là đại ca, Tiêu Tuân vẫn hỏi thêm hai câu.

“Cô gái nào?”

“Một cô gái xinh đẹp.”

Tiêu Tuân lại hỏi: “Vậy cô ta......” Nửa câu sau không cần phải nói, tâm tình tốt đẹp của Tiêu Ngật đã bị phá huỷ một nửa.

Trong lòng anh ta hiểu rõ, tình hình thực tế so với đại ca nghĩ còn khó khăn hơn nhiều. Chẳng qua anh ta chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhàn nhạt cười cười lại nói buổi tối mình sẽ trở về.

Sau khi cúp điện thoại, anh quay lại đường chính, Hứa Nặc đang đứng ở ven đường nhìn xung quanh tìm anh. Anh ôm lấy eo cô gái từ phía sau, động tác lớn mật làm Hứa Nặc quên thu hồi mũi chân, sự mềm mại trong lòng ngực dần trở nên cứng đờ, chỉ có hương thơm còn đang lượn lờ.

Bọn họ có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, ba cô cũng có thể nhìn thấy từ cửa sổ phòng ngủ.

“Anh, làm gì vậy?”

“Hứa Nặc, buổi chiều anh phải rời đi mấy ngày, em chờ anh trở lại được không?”

Hứa Nặc cố ý tránh đi sự ái muội trong lời nói của anh.

“Nhà em ở chỗ này, em có thể đi chỗ nào được?”

Vành tai cô dần dần ửng đỏ, Tiêu Ngật lặng lẽ nhếch môi, ánh mắt tập trung vào mặt dây truyền.

Trước khi đi, anh vẫn lo lắng người của Tưởng gia lại đến đây quấy rối. Nhưng dù thế nào, nơi này anh không thể để Tưởng Trọng chiếm được. Khi đi trên đường anh vẫn luôn do dự, nỗi lo lắng về việc bại lộ thân phận nhường chỗ cho lý trí. Sợ bọn họ có nguy hiểm, anh đã lén kêu người tới đây trông chừng nhà Hứa Nặc.

Vụ cháy đã trôi qua hơn nửa tháng, tuy rằng toàn bộ cây cối bị cháy đã được nhổ đi, nhưng đất cát và thời tiết đều không hề thích hợp để trồng cây mới.

Toàn bộ hoa viên trụi lủi, không hề có sức sống. Khí tức chết chóc hội tụ, khiến bầu không khí bi thương càng thêm sâu sắc.

Buổi sáng bác sĩ đã nói qua, đối với bệnh tình của Văn Kiệt ông ta không còn hi vọng gì nữa, nhớ tới nha đầu đã chạy trốn kia, trong lòng cũng có cho rằng chuyện này có liên quan đến cô.

“Đi.”

Ông ta thì thầm vài câu với quản gia, chỉ một lúc sau đã có một chiếc xe ra khỏi cửa lớn. Thủ hạ đi tới cửa, ánh mắt nhẹ liếc một cái, quản gia biết mình không thích hợp để nghe, tìm cớ rời đi.

Thủ hạ do do dự dự mở miệng: “Lần trước ngài bảo tôi điều tra cô gái kia, tôi đã tìm được rồi.”

“Ở đâu?”

Tưởng Trọng đột nhiên lấy lại tinh thần, muốn nói cô gái kia chính là một khối tâm bệnh của ông ta, ông ta sợ mùa xuân thứ hai của ba mình còn trẻ hơn so với con trai của mình.

“Người kia tuyệt đối không phải tình nhân của lão gia, bản nhân ông ấy gần như không đến đó, có thể chỉ là một cô bé mồ côi của một người bạn cũ lưu lại muốn ông ấy chăm sóc. Hơn nữa cô ta bị mù, lão gia coi thường cô ta.”

Tưởng Trọng hơi an tâm một chút, nhưng mày vẫn khóa chặt như cũ.

“Mặc kệ thế nào, không thể thiếu cảnh giác, tiếp tục theo dõi.”

-

Tiêu Tinh Thuần nhìn thấy Tiêu Ngật hai mắt sáng ngời, nhẹ nhàng kêu một tiếng nhị ca.

Tiêu Ngật nhìn em gái một lúc, ánh mắt cô ấy bình tĩnh, chứng minh đại ca không đem chuyện của Hứa Nặc nói cho bọn họ.

“Tưởng gia không có bà lão nào cả.” Tiêu Ngật đặt tay lên môi, lại suy nghĩ một chút: “Không có người già nào ở đó ngoại trừ Tưởng Triệu Thành.”