Chương 10.1: Hay là, em muốn làʍ t̠ìиɦ?

Ánh mắt Diệp Tu bắn về phía ông ta, đáy mắt thâm thúy như hắc thạch, phản chiếu những ngôi sao sáng nhất. Anh nhấn nút trên bàn, căn phòng lập tức sáng lên.

Trần Hạo bị ánh đèn làm cho hơi lay động, trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng, rồi khôi phục lại thị giác, Diệp Tu chỉ vào một chiếc ghế dựa khác.

“Ngồi đi, nghe nói ông muốn tìm tôi tâm sự.”

Sau khi Trần Hạo ngồi xuống ngang hàng với Diệp Tu, chút hoảng hốt đã biến mất không còn sót gì. Ông ta lấy điện thoại ra mở màn hình rồi đặt lên bàn, bà lão trong camera theo dõi đang ngủ say, nhưng từ sắc mặt có thể nhìn ra Trần Hạo đã chăm sóc bà không tồi.

“Diệp thiếu gia, thật ra tôi là một người vô cùng sáng suốt, hôn ước gì đó, đều là chuyện của thế hệ trước, hơn nữa, tôi cũng không muốn con gái mình gả cho một người sắp chết.”

Diệp Tu nghe ông ta nói như vậy, đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Lần trước khi tới Diệp gia tìm người, trong miệng Trần Hạo vẫn là “Cháu gái của tôi”, hiện tại đã nói sự thật với anh.

“Nói tiếp.”

Trần Hạo được nụ cười này ủng hộ, cũng cười theo: “Tôi biết A Lê đang ở chỗ của cậu, nếu cậu thích con bé, vậy đời này con bé đều có thể ở bên cậu.”

Nửa câu đầu cũng không tệ lắm, Tưởng Văn Kiệt quả thật là kẻ sắp chết, nhưng nửa câu sau lại làm Diệp Tu không thoải mái lắm.

Cả đời ở cùng anh là đương nhiên, trừ phi anh chết. Nhưng lời này không nên từ trong miệng Trần Hạo nói ra, ôgn ta dựa vào cái gì làm chủ thay A Lê.

“Ông muốn gì?” Mặc dù bất mãn, nhưng anh vẫn hỏi Trần Hạo, một đôi mắt tham lam như vậy, không có khả năng chỉ tới đây để khoe mẽ với mình.

“Tôn trọng.”

Trần Hạo trầm tư một lát rồi nói ra hai chữ này, đây là điều mà ông ta theo đuổi nhiều năm ở Tưởng gia. Diệp Tu hiểu rất rõ, trong lòng anh cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng trên mặt vẫn bình đạm như cũ.

“Ông về trước đi, tôi sẽ suy nghĩ.”

Diệp Tu hạ lệnh trục khách, đợi Trần Hạo rời đi anh mới ngẩng đầu lên, từ cửa sổ toà nhà đối diện nhìn thấy một thân ảnh màu trắng thoáng qua, không khỏi nheo mắt lại, đi về phía căn phòng kia.

Bóng dáng kia, nhanh đến mức giống như ảo ảnh, nếu dừng trong mắt người khác sẽ bị coi như tấm rèm mỏng bị gió thổi bay. Nhưng Diệp Tu biết, đó là A Lê.

Anh mang A Lê tới đây không phải để cô nhìn thấy ba mình, ngược lại, anh để cô đợi ở căn phòng kia là vì không muốn để cô nhìn thấy Trần Hạo, nhưng cô vẫn nhìn thấy được khi lén nhìn mình.

Diệp Tu đẩy cửa ra, A Lê đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bức tường, cách cửa sổ cả một căn phòng.

Cô ôm lấy hai chân, váy dài đến chân, mười ngón chân mượt mà sáng bóng.

“Em không phải cố ý nhìn lén.”

“Ừ, em không phải, em chỉ là muốn nhìn anh.”

Lời tán tỉnh bất ngờ làm A Lê không thể chống đỡ được, cô chớp chớp mắt, một hồ nước mùa thu bị ánh mắt nóng bỏng của anh khuấy động.

Bộ dáng mờ mịt của cô khơi dậy du͙© vọиɠ khám phá của Diệp Tu, anh liền giống như kẻ hư hỏng tiến sát lại gần cô, bàn tay thăm dò vào cổ áo hơi rộng mở của cô, đỡ lấy cặρ √υ" cao ngất, lại ôm cô vào lòng rồi ngồi xuống, tận tình hưởng thụ thân thể của cô.

“Em không hỏi anh Trần Hạo tới làm đây gì sao?”

Cơ thể người phụ nữ rõ ràng đang run lên, nghe Diệp Tu nói xong, cô chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lấp lánh dò hỏi anh.

Diệp Tu rất nghiêm túc, anh sửa sang lại quần áo cho cô, đem thân mình mảnh khảnh nhỏ xinh ôm vào trong lòng, để cô dựa vào mình.